Yêu Vật

Chương 10:




Không ngờ, ba ngày sau di động của William nhận được một tin nhắn đính kèm, mở ra xem, là ảnh anh ta đang đứng trong góc khuất cởi áo khoác, trên đầu có đôi tai chó, cái đuôi phe phẩy hóng mát – là hình dáng yêu quái.
Tôi và William nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó, tin nhắn liên tục được gửi đến, cái nào cũng là William trong nguyên hình yêu quái, đủ loại tư thế. Bao gồm đi dạo trong rừng rậm, bơi lội giữa sông, chạy trong công viên, mua sắm trong shop thú cưng.
William phục hồi tinh thần lại, nghiêm mặt nói: “Lúc tôi ra ngoài đều sử dụng pháp thuật che giấu yêu thân Hồng Vũ dạy! Tuyệt đối không thể lộ!”
Tôi vội vàng bắt anh ta thi triển pháp thuật một lần, xác nhận không có sơ hở liền nhíu mày nói: “Nếu pháp thuật không sai, vậy chắc chắn do máy ảnh của đối phương có phù chú phá giải phép ẩn thân, nhưng vì sao hắn phải làm như vậy?”
Tôi nhặt di động lên, gửi một tin nhắn hỏi đối phương có ý gì.
Đối phương cũng trả lời rất nhanh: Trong một tháng, chuyển 100 vạn vào tài khoản được chỉ định, nếu không sẽ công khai ảnh chụp và tất cả tư liệu.
Đây là… tống tiền sao?
Từ cổ chí kim, thiên giới quản lý yêu tộc rất nghiêm khắc nếu yêu quái lộ ra nguyên hình trước mặt người khác, tạo thành khủng hoảng phạm vi lớn. Nếu phạm vào trọng tội sẽ xử quyết, vô tội và tội nhẹ thì cũng bị phạt.
Nếu là mấy thập niên trước, khoa học kỹ thuật chưa phát triển, cho dù không cẩn thận lộ ra nguyên hình ở trước mặt con người thì cùng lắm cũng là chuyện trong một trấn, một thôn. Cho dù truyền miệng cũng rất khó tìm ra chứng cứ, tất cả mọi người có thể nghênh ngang đi khắp nơi, rất ít kẻ bị phạt vì nguyên nhân này. Cho nên để lại rất nhiều truyền thuyết Thần Quỷ Tiên Yêu, có tài tử họ Bồ [1] còn viết bản tiểu thuyết yêu quái nổi tiếng, để tiếng thơm đến trăm đời sau.
Từ khi có tivi và internet chết tiệt, tin tức truyền thông tràn ngập đủ loại tuyên truyền, còn tìm ra không ít dấu vết của chúng tôi. Thiên giới vô cùng quan tâm đến vấn đề này. Nếu có yêu quái không cẩn thận hiện nguyên hình bị con người phát hiện, sẽ để chính phủ loài người bày ra tiết mục “Điều tra khoa học” dùng lời nói dối để che giấu những hiện tượng kỳ lạ, còn yêu quái phạm tội sẽ bị nhốt lên đảo Tự Tội, giết gà dọa khỉ.
Tôi đã từng ở đảo Tự Tội đó, đó chẳng phải nơi tốt đẹp gì, đều là yêu quái phạm tội nhưng chưa đến mức bị tử hình. Nơi đó cá lớn nuốt cá bé, tuyệt đối không thích hợp với tên William ngố tàu này.
Tôi nhận trách nhiệm chăm sóc William, nếu đã chăm sóc mà lại để anh ta phải đến đảo Tự Tội thì chẳng phải mất hết cả mặt mũi sao?
William là tay sai của tôi và Hồng Vũ, dựa vào danh tiếng của chúng tôi trong thành phố này, anh ta tốt xấu gì cũng coi như là yêu nhị đại [2], lại có kẻ mắt mù dám tống tiền anh ta, vậy chẳng khác nào tát vào mặt Dạ Đồng tôi. Cho nên tôi thề phải bắt được kẻ dám tống tiền yêu quái kia ra, lột da rút gân! Băm cho William làm đồ ăn cho chó!
William rưng rưng: “Tôi không muốn ăn thịt người.”
Tôi không quan tâm đến anh ta, cầm lấy di động nhắn lại: “Giao dịch ở đâu.” Sau đó vui mừng chờ đợi, chuẩn bị bắt kẻ tống tiền ở nơi gặp mặt – xử lý hắn.
Di động nhanh chóng truyền đến một dãy số ngân hàng ở nước ngoài và lời nhắn: “Bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải gặp mặt.”
Tôi nhanh chóng nhắn lại: “Tôi không hiểu cách chuyển khoản ngân hàng trên mạng, xin dùng tiền mặt giao dịch.”
Đối phương yên lặng rất lâu, sau đó gửi đến một bản hướng dẫn chuyển khoản và cách liên lạc với vài cơ quan truyền thông nổi tiếng. Ý uy hiếp rõ ràng không cần nói cũng biết.
Tôi lại gửi thêm vài tin nhắn nữa, mục đích là dụ hắn ra, nhưng đối phương chỉ gửi lại một câu “Cho cô một tháng” sau đó không nhắn nữa.
Tôi thở hổn hển nhìn số hộp thư trong sản phẩm điện tử trên tay, không biết địa chỉ và thân phận, thật giống như đấm phải bông vậy, tức giận mà không làm được gì. Cuối cùng tôi đập vỡ di động.
Hòm thư trên di động liên kết với hòm thư trên trang web, William mở máy tính ra xác nhận lại tư liệu một lần nữa, nhu nhược hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Tôi vểnh tai, giận chó đánh mèo nói: “Tên nhát gan kia trốn đằng sau máy tính không chịu ra, không biết hắn là ai thì tôi có thể làm gì được? Cho nên tôi đã nói thời đại điện tử là đáng ghét nhất mà! Di động và internet đáng ghét nhất! Sớm biết thì năm đó tôi đã ‘thịt’ luôn cái tên phát minh kia rồi! Xem ông ta còn nhiều chuyện được nữa không!”
William suy nghĩ một hồi: “Hình như nghe bạn trên mạng từng nói, có một người gọi là hacker, có thể tra ra dãy số IP của đối phương, tìm ra địa chỉ.”
Tôi vui mừng quá đỗi, nhảy cẫng lên hỏi: “Anh quen hacker sao?”
William chán nản lắc đầu.
[1] Bồ Tùng Linh – Nổi tiếng với tác phẩm “Liêu trai chí dị”
[2] Yêu nhị đại: chế từ cụm từ “Phú nhị đại” là thuật ngữ dùng để chỉ thế hệ con nhà giàu thứ hai của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.