Ban đêm Kiều Vũ Mặc đến đây, thấy Hứa Diệc Hàm trầm mặc không nói, hình như có tâm sự, cau mày đi hỏi Bích Hoa. Bích Hoa cũng không rõ sự tình, chỉ nói phu nhân nghe xong sự việc của Thanh Yên liền lo lắng sốt ruột.
Kiều Vũ Mặc phất tay cho nàng lui ra, ngồi vào bên người Hứa Diệc Hàm, hỏi: "Chuyện gì vậy? Ngày thường miệng lưỡi sắc bén, lanh lợi đến làm người ta tức giận, sao hôm nay lại trầm ngâm thế?"
Hứa Diệc Hàm miễncưỡng cười cười, nội tâm cảm thán nói: "Hầu gia chịu vì ta dọn sạch hậu viện, vốn là chuyện tốt, nhưng ta bất quá cũng chỉ là cái nữ tử, ta và nàng tại sao phải chịu vận mệnh như thế? Ngày sau nếu Hầu gia phiền chán ta, hoặc là ghét bỏ ta miệng lưỡi sắc bén không buông tha bất kỳ ai, lại tìm một cái tri kỷ khác, kết cục của ta với nàng có gì khác nhau?"
Lời này là lời thật tâm, nam tử xưa nay bạc tình, tình yêu thứ này mà nói hư vô mờ mịt, từ xưa đến nay khó gìn giữ lâu dài, huống chi cổ đại nam nữ địa vị kém nhau rất xa, nếu ban xuống một phong hưu thư, cuộc đời này liền vô vọng hạnh phúc. Tuy rằng Hứa Diệc Hàm cảm thấy Đoạn Hạo nói được làm được, chính là không yêu một người cũng có muôn vàn lý do. Thời gian dài, quan hệ lâu rồi, ai có biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra?
Lại nghĩ đến chính mình liều mạng làm nhiệm vụ chỉ để níu kéo lại đoạn cảm tình kia, tâm Hứa Diệc liền trùng xuống.
"Không nghĩ tới ngươi cũng sẽ lo sợ cái này."
Hứa Diệc Hàm tức giận liếc hắn một cái: "Ta cũng sẽ hoa tàn ít bướm, nhưng thế giới này nữ tử trẻ đẹp, yểu điệu, lại là cuồn cuộn không thiếu."
"Ai cũng kém ngươi."
"Hiện tại ngươi nói thế, tại sao lúc trước ngươi không để ý đến ta?" Hứa Diệc Hàm nói, không khách khí mà trừng mắt nhìn hắn, trong giọng nói lại có chút ủy khuất, tựa như làm nũng.
Kiều Vũ Mặc chưa từng thấy nàng như thế, cúi đầu, mặt mày ưu thương, đôi mắt xẹt qua nhè nhẹ bất an, thân mình nhỏ yếu càng thêm chọc người trìu mến. Cường ngạnh cùng lãnh khốc trong người đều tiêu tan, vì Thanh Yên mà tức giận tích tụ cũng dần dần bình ổn, hắn trầm mặc một lát, nói: "Vậy ngươi nói đi, như thế nào mới tốt?"
"Ta cũng không biết a..." Thanh âm Hứa Diệc Hàm càng thêm thấp, nàng thật sự không biết. Loại chuyện như này, chỉ có thời gian mới có thể kiểm nghiệm đi.
Nói đến chuyện này, không khí có chút nặng nề, Kiều Vũ Mặc ngồi một lát liền đi, không biết suy nghĩ chuyện gì mà mày cau lại, chắp tay sau lưng vẻ mặt buồn rầu.
Hậu viện đại chấn dộng dẫn tới hạ nhân Hầu phủ ngày đêm lo sợ bất an, nghĩ đến Hầu gia vì phu nhân, đem Thanh Yên đuổi ra khỏi phủ, dẫn đến một đám nô tài đều chịu tội, những người sợ bị liên lụy, ai ai cũng vội vã phủi sạch quan hệ với người ở Lan Uyển, hoặc là đắc tội Mai Uyển từ trước, liền kéo đến tạ tội, nhận lỗi, lôi kéo quan hệ.
Mai Uyển mỗi ngày ra ra vào vào mấy chục người, chỉ cần là những người thân cận với Hứa Diệc Hàm đều bị lôi kéo, Bích Hoa là người bận rộn nhất. Vài lần Hứa DIệc Hàm cần người, kêu nửa ngày cũng không có ai trả lời, cũng mặc kệ bọn họ.
Dù sau ba ngày này, trò khôi hài cũng nên kết thúc.
Nhưng không thể tưởng tượng được ngày thứ ba, vừa dùng cơm sáng xong, lại có một người vội vàng tới bái kiến. Không lâu trước đây nàng khuôn mặt thanh tú nay gò má vàng vọt, hai mắt sưng đỏ, còn đọng nước mắt, tiều tụy khổ sợ. Chỉ có đáy mắt lộ ra oán hận, làm nàng còn tồn tại.
Người này đúng là Thanh Yên.
Nàng một thân một mình, không biết làm sao có thể trà trộn vào đây, nhưng không một ai thông báo.
Hứa Diệc Hàm nhìn nàng, trong lòng sinh ra một tia thương hại, nàng cũng không phải thánh mẫu, nếu không phải nguyên chủ mạng lớn, thì đã sớm chết vào mùa đông năm trước. Nhưng tình cảnh này, nói đến cùng vẫn là làm nữ tữ trong lòng nàng sợ hãi.
"Xem đủ chưa? Cảm thấy ta thật đáng thương? Đây đều là do ngươi ban tặng!" Tiếng nói Thanh Yên nghẹn ngào, lạnh lùng sắc bén, bộ mặt dữ tợn.
"Ngươi cũng là cùng đường bí lối, ta không muốn cùng ngươi so đo thứ gì. Là do ngươi, chính ngươi tự làm thì nên tự chịu." Hứa Diệc Hàm bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng.
"Ha ha... Nay ngươi là kẻ thắng... Tính ngươi lợi hại gì mà ma ốm, gì mà không tranh không đoạt, gì mà hai năm lanh nhạt, tất cả đều là giả dối. Sớm biết hắn ra tay ngoan độc như thế, ta nên diệt trừ hậu họa từ sớm, rồi ta sẽ không đến mức lưu lạc như thế này. Được, ngươi thắng, bất quá, ngươi cho rằng như vậy là đã chấm dứt sao?" Thanh Yên nói vậy làm Hứa Diệc Hàm nhăn mày, trong lòng có loại dự cảm bất an dâng lên, đáylòng hàn ý không ngừng khuếch tán.
"Ngươi không phải là có công phu câu dẫn, mê hoặc Hầu gia sao? Còn không phải là dựa vào khuôn mặt này sao? Không biết liêm sỉ mà trèo lên giường Hầu gia... Ta đây muốn nhìn, nếu ta hủy hoại khuôn mặt này, Hầu gia có còn để ý ngươi hay không!" Một lời vừa dứt, một đạo hàn quang từ trong tay áo nàng lóe lên, tay giơ lên chủy thủ, thẳng tiến đến gương mặt Hứa Diệc Hàm.