Yêu Vì Tính Phúc

Chương 10: Có thứ tuy nhỏ, nhưng lại dư sức để lấp đầy miệng




Hứa Diệc Hàm và Kiều Tiểu Duy quanh quẩn trong siêu thị hết cả một buổi chiều, hai người cứ như cặp đôi mới cưới, hưng phấn mà thảo luận về yêu cầu của từng người.
Nếu như đã xác định là mối quan hệ lâu dài, Hứa Diệc Hàm cũng hạ quyết tâm chuyên chú mà chọn lựa đồ dùng.
Cự tuyệt đề nghị mua đồ ăn liền, đồ ăn có sẵn trong siêu thị, lấy lý do "Dựa vào cái gì mà bố mày phải ăn những thứ vô bổ thế", nên cô quyết định mua nguyên bộ đồ dùng nhà bếp, tiện cho việc nấu ăn. Bởi vì vừa mới chuyển nhà, nên cô không có đồ gì nhiều, Kiều Tiểu Duy lại càng khỏi phải nói, thế nên tất cả đều cần mua.
Từ lò vi ba, lò nướng, nồi cơm điện đến các loại gia vị, chén đĩa cùng với dụng cụ nhà bếp, tất cả đều được chọn lựa cẩn thận, để vào trong xe đẩy.  Vốn tưởng rằng Kiều Tiểu Duy sẽ cảm thấy buồn chán, lại không ngờ rằng hắn đối với những thứ này rất nhiệt tình và tò mò. Tuy rằng không có kiến thức gì về nó, nhưng hắn lại nhìn và đánh giá như mình là một chuyên gia: "Anh cảm thấy cái nồi cơm điện này khá tốt."
"Ưm? Bức tranh này cũng không tệ..."
"Anh cảm thấy hình dáng nó rất được."
"..."
"Chất tẩy rửa thì dùng cái này đi! Cái chai màu vàng quá bẩn, còn cái màu trắng khá được, giống như tâm hồn thuần lương thanh tịnh của anh, nó được sản xuất ra chính là dành riêng cho anh mà."
"..."
"A? Chúng ta có nên mua sữa chua không?"
"Em không uống sữa chua."
"Tốt quá, anh sợ em dành của anh, em không thích thì tốt rồi."
"..."
Cứ như thế mà bàn luận đến hoàng hôn, Hứa Diệc Hàm và Kiều Tiểu Duy mỗi người đẩy một chiếc xe đẩy ra quầy thu ngân tính tiền.
Lúc trả tiền, mắt thấy hắn móc thẻ ngân hàng ra, Hứa Diệc Hàm có cảm giác như, hắn chính là chồng của cô...
Đang tính tiền, Kiều Tiểu Duy đột nhiên hô to: "Wow? Thì ra băng vệ sinh của phụ nữ các em là như thế này, một lần mua là mấy chục bịch, còn có loại siêu dài nữa nè..." Hắn nhìn Hứa Diệc Hàm từ trên xuống dưới, trong mắt hiện ra một chút kính nể, "Mỗi tháng đổ nhiều máu như thế mà vẫn còn sống được, thật đúng là sinh vật bất tử mà, không thể không thể khinh thường nha. Qua nhiều năm như vậy, tiền đó có thể dành để mua biệt thự luôn nhỉ? Anh cảm thấy, mấy ngàn năm sau, các em chắc chắn sẽ biến thành tinh..."
Ta phi! Thích tên nam nhân này căn bản là bị điên mà!
Về đến nhà, miễn cưỡng dọn được một chỗ nhỏ trong phòng ngủ của hắn, Hứa Diệc Hàm chọn vài bộ quần áo đơn giản, mang theo notebook cùng với một chút ít tài liệu, chính thức ở chung với Kiều Tiểu Duy.
Hai người nhanh lẹ mà rửa sạch chén đĩa vừa mua, đêm đó cô xuống bếp làm một vài món ăn, chúc mừng cho việc Hứa Diệc Hàm đã xâm nhập được vào trong nhà Kiều Tiểu Duy.
Nhìn bàn cơm đầy sắc màu, hương vị, đậm chất món ăn gia đình, hắn tán thưởng không ngớt: "Thật đúng là không nên trông mặt mà bắt hình dong, xem em bộ dáng bần cùng như thế, anh trăm triệu lần không nghĩ rằng em còn có một chút ít đức tính của người phụ nữ hiền lương thục đức nha."
Có liên quan gì!
"Có đồ ăn cũng chẳng lấp được cái miệng cẩu của anh." Hứa Diệc Hàm trừng mắt, liếc hắn một cái.
Kiều Tiểu Duy nhìn lướt qua ngực cô: "Đúng vậy, mọi vật đều có công dụng, cũng có thứ tuy rằng nhỏ, nhưng so với đồ ăn ngon thì lại dễ lấp kín miệng anh hơn nha."
"..."
Bữa cơm vẫn duy trì không khí hài hòa, vui vẻ như thế, sau đó cô thu nhập chén bát, còn hắn một bên dùng khăn giấy lau miệng, nhìn bóng dáng bận rộn của cô, đôi mắt trong trẻo không tự giác được mà hiện lên thần sắc ôn nhu, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Chờ Hứa Diệc Hàm làm xong, quay đầu lại, thấy hắn đang nhìn chính mình, đột nhiên có chút ngượng ngùng, xấu hổ nói: "Anh không đi vẽ tranh đi, xem em rửa chén làm gì?"
"Xem đồ vật hoàn mỹ nhiều rồi, có chút nhàm chán, anh muốn thay đổi khẩu vị một chút."
"..."
Ngượng ngùng với tên này thật là tự tra tấn bản thân mình mà!
Kiều Tiểu Duy thấy bộ dáng cạn lời của, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Được rồi, bây giờ chúng ta nói tới chuyện của em nào."
"Em? Nói cái gì?"
"Họ tên, giới tính, tuổi, quốc tịch, dân tộc, địa chỉ gia đình, công việc hiện tại, trong nhà bao nhiêu người, có anh chị em hay không, có cùng anh chị hay em tranh cãi, đấu đá hay không... Anh không thể ở bên em mà không biết chút gì về em được?"
"... Giới tính em còn có thể là nam sao?"
Kiều Tiểu Duy cau mày, nghiêm túc đánh giá nàng: "Chuyện đó cũng không phải là không có khả năng..."
"... Em cảm thấy, một ngày đó em sẽ giết chết anhhh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.