Yêu Vì Tính Phúc

Chương 12: Giúp nhà văn truyện người lớn!




Khi Hứa Diệc Hàm tỉnh lại thì đang nằm trên giường, cô theo bản năng vén chăn lên, thấy quần áo còn nguyên vẹn thì mới thở phào một hơi. Mờ hồ nhớ tới lúc buổi sáng, cô điên cuồng mà soạn thảo chương mới, sau đó cảm thấy choáng váng, liền ngã vào trên sô pha mà ngủ quên.
Nghĩ đến việc Kiều Tiểu Duy chính tay ôm cô về phòng ngủ, Hứa Diệc Hàm nghi ngờ mà cảm thụ nơi tư mật phía dưới, phần sưng đỏ đã tiêu tan, không có đau dớn gì khác thường.
Khi ngủ không có bị gian dâm, cô vui sướng đến mức chỉ hận không thể hát vang một khúc "Cảm ơn người ấy."
Đi ra phòng khách, cô thấy Kiều Tiểu Duy đang ghé vào trên bàn ngủ ngon lành, thời điểm hắn yên tĩnh, không nói lời nào, khuôn mặt thật là hoàn mỹ không tỳ vết. Ngũ quan tuấn tú, lông mi hơi run rẩy, tựa như thiếu niên được vẽ dưới ngòi bút của hắn. Thời gian phảng phất trôi qua, tâm hồn được thả lỏng, ai cũng không muốn phá vỡ hình ảnh lúc này.
Hứa Diệc Hàm tĩnh lặng mà nhìn hắn, cảm xúc tinh tế bóng loáng làm nàng không muốn rời đi.
Nhìn ngây ngốc một hồi, trong lòng cô bắt đầu do dự có nên kêu hắn dậy vào phỏng ngủ nghỉ ngơi hay không. Rối rắm cả nửa ngày, cuối cùng đành đi vào phòng ngủ lấy một cái chăn dầy đắp lên cho hắn.
Máy tính cũng không tắt, hắn không biết là có tia phóng xạ sao? Hứa Diệc Hàm cứ như bà cụ non, suốt ngày dông dài như một người vợ nhỏ, vừa lải nhải, vừa đi qua tắt màn hình.
Đôi mắt nhìn đến một góc trên màn hình, thấy có phần tài liệu, gọi là 
"..."
Lần đầu tiên nhìn thấy nó, cô không muốn xúc phạm đến quyền riêng tư của hắn, nhưng, ngay lúc này, lại không chịu nổi sự mê hoặc mà đem tài liệu mở ra.
Vừa mở ra, cô liền ngây ngẩn cả người.
Tài liệu chi chít chữ. Phần thứ nhất là cảm nhận của hắn về truyện "Chìm trong tình dục" của cô. Phần thứ hai là cốt truyện, tiết tấu và phê phán lỗi câu chữ, cũng ra ý kiến và kiến nghị cá nhân. Phần thứ ba là kỳ vọng của độc giả, tức Kiều Tiểu Duy.
Trong lòng Hứa Diệc Hàm nhất thời tràn đầy cảm xúc.
Phần tài liệu này phân tích rất cụ thể, hiển nhiên Kiều Tiểu Duy trong một đêm này đã nghiên cứu kỹ càng bộ truyện này của cô.
Hắn là rất nhiêm túc mà trợ giúp cô, không hề khinh thường việc cô viết truyện người lớn, không cười nhạo cô là cô gái nghèo nàn, không một xu dính túi, mà là dốc hết sức và thời gian ra, tận tâm giúp cô.
Tên biến thái này...
Nhìn đến câu kết cuối cùng được cố ý phóng đại lên: CHO DÙ LÀ VIẾT TRUYỆN NGƯỜI LỚN NHƯNG TÂM HỒN VẪN HỒN NHIÊN LÀ ĐƯỢC! Hứa Diệc Hàm liền ngây ngô cười lên.
Thời gian sau, hai người nhanh chóng dung nhập hoàn cảnh, thích ứng với cuộc sống mới này.
Kiều Tiểu Duy quả nhiên đưa cho cô phần tài liệu đó, thúc giục Hứa Diệc Hàm cải thiện, mội ngày hắn đều đọc truyện của cô, thậm chí còn muốn trích ra từng từ từng câu in thành quyển sách nhỏ giữ bên người. Mỗi ngày nếu rảnh rỗi, hắn sẽ lấy ra thưởng thức, học tập những tinh túy trong đó. Hai người cùng tham khảo cốt truyện và nhân vật, mỗi ngày đúng giờ hắn sẽ kiểm tra chương mới, đảm bảo chất lượng, bắt cô đi vào khuôn khổ, nghiêm khắc đến nỗi chỉ kém chút nữa sẽ lấy roi nhỏ đánh cô rồi.
Với loại hình bạo lực như thế, nhân khí Hứa Diệc Hàm tăng lên rõ rệt, bản thân cũng tự giác nhiều hơn.
Việc này làm cho Kiều Tiểu Duy rất hài lòng, giống như việc thuần phục một con khỉ con hoang dại, cảm giác cực kỳ thành tựu Nhưng mà nửa tháng quá đi, đột nhiên trong diễn đàn thông đồng fan nữ đáng khinh của Kiều Tiểu Duy, một cái hình đầu nhỏ nhảy ra, vừa click chuột vào, thì ra là biên tập hòa ái hỏi thăm...
Kiều, Tiểu, Duy! Nếu tháng này anh mà nộp bản thảo chậm trễ, tôi sẽ lẳng lặng mà mà treo cổ trước nhà anh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.