Yêy Em Dưới Trời Hoa Tử Đằng

Chương 10:




Kỳ thực Tân Thanh đang đi mua đồ ở một siêu thị mini ở gần nhà cậu, vừa nhận được cuộc gọi của Diệp Thần thì trong lòng không biết nên vui hay buồn, chính xác là cậu cực kì khẩn trương.
Tân Thanh đứng ở dưới cột đèn trên đường về đợi Thiếu Văn, vì hai nhà gần nhau nên cậu nghĩ đứng ở đây sẽ tiện gặp được hắn luôn
Nhưng đợi được gần 1 tiếng rồi vẫn không thấy Thiếu Văn đi qua, cậu cũng không dám gọi.
Nghe tiếng xe phân khối lớn quen thuộc, Tân Thanh không khỏi vui vẻ. Thiếu Văn đi chậm lại rồi dừng đến bên cạnh Tân Thanh. Tân Thanh không dám nói gì, cậu nhìn chằm chằm Thiếu Văn thuần thục cởi mũ bảo hiểm treo lên xe, và bị giật mình bởi cái ôm bất ngờ của hắn
- Ngốc, chờ anh lâu như vậy.. Trời lạnh lắm đó
- Thiếu...Thiếu Văn
- Ừ, anh đây
- Em xin lỗi vì lúc chiều, em..
- Được rồi, không sao cả...Anh yêu em, Tiểu Thanh
Ba chữ cuối cất lên từ miệng Thiếu Văn, Tân Thanh giật mình, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cậu mím môi rồi òa khóc thật to, hai bàn tay ôm Thiếu Văn càng trở nên gắt gao hơn, Thiếu Văn bật cười, đứa nhỏ ngốc như vậy, lại tính tình trẻ con, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ mà chạy theo mình từ hồi bé tí cho đến giờ, lúc nào cũng muốn mình chú ý, nhiều khi quan tâm thái quá nhưng dễ thương như vậy, bảo sao mình không cảm động. Bản thân mình cũng lo lắng sợ cậu ấy chưa xác định được đúng tình cảm, cho nên vẫn còn né tránh, nhưng giờ, haizzz, vẫn là không kìm được mà thổ lộ...Tiểu Thanh của anh...
Diệp Thần đương nhiên không ngờ anh lại trở thành ông tơ xe duyên nhanh như thế,
Diệp Thần lái xe về qua tiểu khu nhà Bình An, đỗ lại cạnh cổng mà chăm chú ngắm nhìn, phòng cậu đang sáng đèn, thấy được cái bóng đang ngồi cạnh cửa sổ đã kéo rèm, Diệp Thần thở dài...Vẫn là không nhịn được mà cầm điện thoại lên gọi
- "Alo"- Bình An bắt máy rất nhanh
Diệp Thần mỉm cười, lại giọng đùa cợt
- Đang học?
- "Ừm, xem vài chỗ này lúc chiều giáo sư giảng không hiểu lắm.."
Diệp Thần nghe giọng một chút hờn dỗi của Bình An rồi tưởng tượng ra khuôn mặt non nớt điềm tĩnh đó mà bật cười
- Lúc nói chuyện với tôi, có thể gập sách lại được không?
- "Ừ, anh nói đi"- Bình An mỉm cười, nghe lời mà đánh dấu trang lại
- Tôi nhớ cậu...
Nghe giọng ấm áp xen lẫn mệt mỏi từ Diệp Thần, Bình An có chút bối rối
- Anh chưa ngủ à?
- Có thể được nói chuyện với cậu trước khi ngủ, tôi đã vui lắm rồi...Ai...hôm nay bác Niên không đến, không ai trách mắng tôi, một mình có chút tịch mịch...
- "Ừm...anh không nên thức khuya quá"
- Tôi đã tăng ca đến sáng sớm nay nên mọi việc kinh doanh đã xong rồi
Bình An sửng sốt, mím môi có chút đau lòng
- Bên tổ chức cho buổi biểu diễn chào năm mới...anh cũng chuẩn bị ổn rồi chứ?
Hỏi xong câu này Bình An mới thấy lạ, cậu vốn không để ý mấy chuyện thế này, nhưng không hiểu bản thân vì lo lắng cho người kia mà lại vô tình hỏi. Diệp Thần mỉm cười, giống như có dòng nước ấm chảy vào lòng, anh mỉm cười, mắt vẫn nhìn lên căn phòng của cậu
- Tôi đương nhiên không để Bình An thất vọng rồi..À, mấy giờ rồi nhỉ?
- "10 giờ, sao thế?"
- Có thể xuống dưới gặp tôi một lát được không...?
Bình An giật mình, vội vàng đứng dậy kéo rèm ra, dưới đèn đường là dáng người ấy đứng dựa vào xe ô tô, Bình An vừa thấy ấm áp vừa thấy khẩn trương. Cậu cũng không biết rằng từ khi gặp người kia, bản thân đã thay đổi rất nhiều...
- Mẹ, con xuống nhà mua ít đồ
- Giờ này mua gì thế?
- Mai con mang đến trường, con về nhanh thôi
Bình An giấu trong áo khoác là một bình chocolate nóng mini, cậu đi thật nhanh. Vừa thấy Bình An đi đến, Diệp Thần đã kéo cả người cậu vào lòng ôm lấy, mở rộng áo khoác để ôm cậu vào. Bình An giãy giụa
- Anh...làm gì vậy
- Tôi lạnh mà
- Lúc nào cũng nói vậy
- Ừ, vì ở bên cậu tôi mới thấy ấm áp.
Thấy Bình An đòi chạy, Diệp Thần bật cười lại càng ôm chặt
- Cậu đừng keo kiệt một cái ôm được không, đừng như bọn họ, chẳng ôm tôi bao giờ
- Bọn họ?
- Ba mẹ...
Bình An a một tiếng rồi im lặng không nói tiếp.
Diệp Thần thấy bây giờ thật sự mệt mỏi mấy ngày công việc đều biến mất, chỉ cần bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng, nghe thấy tiếng lầu bầu nho nhỏ, tiếng thở mạnh lúc giận dữ, đã thấy bình yên lắm rồi... Chưa bao giờ anh có loại cảm giác như từ khi gặp Bình An, đúng thế, chưa bao giờ
- Ba mẹ anh...hay ở nước ngoài lắm sao?
- Ừm, họ chuyển sang Mĩ sống từ khi tôi 7 tuổi, một năm về 2-3 lần. Hai ông anh cũng được đưa đi từ nhỏ, nhưng cả ba chúng tôi đều không sống với ba mẹ..
- Vậy...anh đã ở với ai?
- Bác Niên, bà giúp việc, giống như vú nuôi của tôi... Giờ bà ấy vẫn sống cùng tôi. Hai ông anh thì một ông đã có gia đình, anh hai thì ừm...đi du lịch khắp thế giới nên không muốn bị bó buộc, nhưng ông ấy có vô số người tình, còn tôi vẫn độc thân thế này...(ảnh chém gió >< kỳ thực phải giấu vì anh hai là ng nổi tiếng hiu hiu, tội quá)
Nụ cười tươi trên môi của Diệp Thần làm Bình An thấy có chút ảo não. Người này lúc nào cũng cười tươi như thế, cũng giống Bình An, dùng nụ cười che đi mọi suy nghĩ mọi cảm xúc, nhưng nụ cười của Diệp Thần khiến người khác thấy thoải mái, còn của Bình An thấy xa cách.
- Anh uống cái này đi, chocolate nóng tôi để trong bình giữ nhiệt, uống tốt lắm...
- Cảm ơn cậu- Diệp Thần nhận lấy bình nước- Cũng đã muộn rồi, cậu vào nhà đi, tuyết rơi dày rồi, ở lâu thêm sẽ ốm.. Hôm nay gặp được cậu, thật sự rất vui rồi...
Diệp Thần vẫn như cũ không hẹn trước mà hôn nhẹ lên tóc cậu
- Vào nhà đi...Tôi đứng nhìn cậu vào rồi về
- Tôi...anh nhớ uống rồi trả lại bình cho tôi!!- Bình An bối rối không biết nói gì
- Được rồi được rồi, mau vào đi.
- Ngủ ngon...đừng thức khuya quá...
- Tiểu An nói tôi đương nhiên là nghe...
Bình An thở dài nhìn Diệp Thần cười tươi đứng đó, cậu xoay người chạy một mạch vào trong
Em thực ra rất dễ ngượng, Bình An của tôi...
Nhanh chóng cũng đến buổi biểu diễn chào năm mới của trường. Tiết mục cuối cùng như đã thông báo cũng khép lại, thư kí Ninh Hà bước ra bên cạnh Diệp Thần
- Tiết mục vừa rồi chưa phải là cuối cùng, các bạn sinh viên, hãy cùng chào đón Hội trưởng của chúng ta với bản Piano bài hát Anh chỉ quan tâm em
Tiếng vỗ tay rào rào bên dưới, ai cũng bàn tán cũng ngạc nhiên
- Không ngờ Hội trưởng còn biết chơi piano nha
- Anh ấy đẹp trai quá
- Trời ạ tôi thích bài này lắm ấy
Bình An đang chuẩn bị ra về thì sửng sốt, lặng lẽ ngồi xuống
Diệp Thần thay một bộ vest trắng khác với ban đầu, anh cười thật tươi như ánh nắng chói chang, cúi đầu trước khán giả rồi chậm rãi ngồi xuống
Tiếng Piano dạo đầu vang lên, nhẹ nhàng mà đầy tinh tế, ngón tay thon dài khẽ lướt trên phím đàn, Diệp Thần bắt đầu cất tiếng hát
Nếu như không gặp được em, anh sẽ ở nơi đâu
Hằng ngày sẽ sống thế nào, liệu có biết trân trọng cuộc sống
Hay là sẽ quen một ai khác, rồi sống cuộc sống thật bình thường
Mà không biết rằng liệu có thể, có một chuyện tình yêu đẹp và ngọt ngào..
Tiếng hát cất lên làm mọi người bên dưới ai cũng xao xuyến, thật sự Diệp Thần hát rất hay.
Anh bỗng đứng dậy, nhạc nền vang lên, Diệp Thần mỉm cười hát tiếp đoạn điệp khúc mà ánh mắt lúc này chỉ chăm chú nhìn xuống Bình An
Mặc cho thời gian có vội vã qua đi, anh vẫn chỉ quan tâm mình em
Can tâm tình nguyện hòa chung với em từng hơi thở
Đời người cho tới bao giờ mới có được tri kỉ
Thì dù có mất đi sự sống này anh cũng không hề hối tiếc
Vì thế xin em, đừng để anh rời xa em
Thiếu em, anh sẽ chẳng thể nào cảm nhận được ý nghĩa thực sự của tình yêu
Bình An có chút bối rối, cậu mím môi quay đi
Diệp Thần cười rạng rỡ cúi đầu
- Cảm ơn mọi người đã lắng nghe, bài hát còn phần thứ hai nữa thì tôi muốn hát dành riêng cho người đó.
Bên dưới xôn xao, có tiếng hét tiếng reo hò
- Học trưởng có tình nhân rồi
- Anh nói tên đi
- Thật sự là tỏ tình sao
Diệp Thần mỉm cười nói tiếp
- Hy vọng qua bài hát này, em cũng hiểu được trái tim tôi muốn nói gì. Tôi đợi em.
Diệp Thần nháy mắt rồi cúi đầu đi vào trong cánh gà trước sự hò hét ầm ĩ bên dưới
Nam Duy đưa anh chai nước, vỗ vỗ vai
- Cậu hay chơi lớn thật đó
- Có sao đâu, cậu ấy vui là được
Sau đó Hội học sinh tổ chức ăn tối tại một nhà hàng gần trường. Diệp Thần quay lại sân trường tìm Bình An nhưng không thấy cậu nên gọi điện
- "Xin chào, tôi là Bình An, vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng bip"
Gọi thêm 2 cuộc nữa nhưng Bình An không bắt máy, anh cũng đành thôi.
- Ya Diệp Thần, cậu giỏi đấy, có tình nhân mà bọn này không biết!- Một thành viên trong Hội học sinh cầm ly rượu đi đến vỗ vai Diệp Thần
- Tình nhân là chuyện của tôi, cần gì các cậu phải biết -Diệp Thần cười tươi
- Ai..xem cái nụ cười đáng ghét của cậu ta kìa...Như Nam Duy không phải tốt hơn sao, công khai theo đuổi Tiểu Phương bên khoa Âm nhạc, cả hội đều biết, phải không A Duy
Nam Duy gật đầu cười không nói gì
- Tôi thấy A Duy lãnh đạm hơn Thần mà còn thế, Thần này, cậu không phải là keo kiệt với anh em quá đi
Diệp Thần gắp một miếng thịt bò to bỏ vào miệng, ăn ngon rồi mới nói
- Các cậu biết để phá đám chúng tôi à, yên tâm, khi cậu ấy đồng ý, tôi sẽ cho các cậu biết
- Ra là đơn phương à, Thần của chúng ta mà cũng phải đơn phương à...
Kéo theo sau là một tràng cười lớn, tiệc ăn uống diễn ra vô cùng tốt đẹp. Đến 9 giờ, mọi người còn muốn đi KTV nhưng Diệp Thần về trước, dù bị kéo lại nhưng cuối cùng vẫn khăng khăng đòi về.
Mục đích không gì khác, chính là tìm Bình An.
Diệp Thần đi xe đến trước cổng tiểu khu nhà Bình An, gọi điện đến lần thứ 4 cậu mới bắt máy
- "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Thần hơi ngạc nhiên, giọng nói của cậu có vẻ lạnh lùng
- Tiểu An, tôi gọi cậu cả chục lần không thấy bắt máy.
- "Tôi không để ý điện thoại, có chuyện gì vậy?"
- Tiểu An, xuống nhà gặp tôi một lát được không..? Vừa mới ăn uống xong, tôi về trước có chuyện muốn nói với cậu
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát
- 'Có chuyện gì anh nói luôn đi"
- Cậu nhất định phải xuống
- "Vậy để mai nói"
- 5 phút nữa nếu cậu không xuống, tôi sẽ lên nhà tìm cậu
Bình An sửng sốt, chưa bao giờ nghe Diệp Thần nói giọng điệu này với cậu. Cậu mím môi rồi tắt máy
Diệp Thần cực kì không hiểu, vì cái gì mà thái độ của Bình An thay đổi đột ngột như vậy
10 phút sau, Bình An xuất hiện trước mặt Diệp Thần, lại là khuôn mặt lạnh lùng
- Cậu vào xe đi, ngoài trời lạnh lắm
- Không sao, nói bên ngoài cũng được
Diệp Thần thở dài, một tay mở cửa xe, một tay đẩy Bình An vào trong xe
Anh khởi động xe, Bình An ngạc nhiên cau mày
- Anh định đi đâu?
- Đi chỗ lần trước tôi bảo
- Anh vừa uống rượu, cho tôi xuống..
Cậu. ngồi. yên. đi.
Bình An nhíu mày không nói gì, cậu ngửi thấy mùi rượu hơi nồng từ người Diệp Thần.
Bình An nhận ra xe đang đi lên cao tốc và đường này dẫn đến cầu Y, một cây cầu rất nổi tiếng của thành phố lúc nào cũng đông nghẹt. Nhưng Bình An lại thấy kì lạ, hôm nay cầu không một bóng người. Diệp Thần xuống xe mở cửa xe cho Bình An, cậu vẫn im lặng bước ra mà không nói gì
- Vì sao lại cố tình không bắt máy?
- Tôi không chú ý điện thoại
- Em đừng nói dối
- Anh đừng nói cái giọng đó với tôi, rốt cuộc có chuyện gì?
Diệp Thần chưa bao giờ giận như này, rất tức giận, rõ ràng đang yên lành, tự dưng hôm nay lại thay đổi như thế, nhưng mà vẫn là mềm lòng
- Em đột nhiên không bắt máy, nói chuyện còn lạnh lùng với tôi như vậy, bảo sao tôi không giận
- Bỏ đi, rốt cuộc anh có
Chưa kịp nói hết câu, bờ môi đột nhiên bị bao lấy, mềm mại, ấm áp, mạnh mẽ, Bình An trợn tròn mắt. Khuôn mặt Diệp Thần gần trong gang tấc, cậu giật mình, vội vàng giãy giụa nhưng vẫn bị ôm thật chặt
Nụ hôn mạnh mẽ, anh chưa bao giờ nghĩ bản thân lại muốn ôm chặt con người trước mặt này không cho chạy đi đâu cả, cả đời chỉ bên anh như bây giờ.
- Hộc hộc...- Bình An thở mạnh
Khuôn mặt đỏ lên vì giận dữ, cậu lau miệng
- Anh biết mình đang làm cái gì không!
- Bài hát chiều nay là hát cho em, em thừa biết điều đó...
- Vậy thì sao?
Diệp Thần cười nhạt quay đi nén cơn giận
- Em trốn tránh tôi vì cái gì?
Bình An mím môi, cậu nhìn Diệp Thần một lúc rồi cười nói, lại là khuôn mặt lạnh lùng đó
- Tôi cảm thấy giữa chúng ta vẫn là bạn bè thì tốt hơn..
Nói ra câu đó, trong lòng cậu thập phần phức tạp. Bình An không biết, rốt cuộc tình cảm của cậu dành cho Diệp Thần là gì, cậu đã từng tự hỏi về điều đó, cậu cũng chưa bao giờ thấy sợ hãi như vậy, cậu sợ chuyện tình cảm giữa hai người chỉ là mơ hồ, chỉ là chóng vánh, hoặc nếu có thì sẽ nhanh chóng lụi tàn. Cậu lạnh lùng như thế nhưng thực sự rất sợ cái gọi là chia ly, cậu không muốn đối diện với điều đó
Hôm nay biết bài hát Diệp Thần hát là cho cậu, cũng hiểu ánh mắt của anh trên sân khấu chỉ hướng đến mình, Bình An thấy vừa vui vừa lo lắng. Nhưng cậu không dám vươn tay, cậu sợ chính mình...
- Em...lặp lại lần nữa
- Chúng ta nên là bạn bè, không phải là
- Em đừng nói nữa...- Diệp Thần ngắt lời
Hai tay nắm lấy hai vai cậu, Diệp Thần hít một hơi dài
- Có nằm mơ tôi cũng chưa bao giờ nghĩ em sẽ nói ra câu đó...
Bình An mím môi trầm mặc
- Em thà nói để em suy nghĩ, em thà bảo tôi chờ đợi còn hơn là nói ra câu đó. Em biết em nói ra điều đó, em làm tôi cảm thấy đau đớn đến thế nào em biết không?
Cậu vẫn không nói gì, im lặng nhìn Diệp Thần, cậu có thể thấy ở đôi mắt hắn là những khổ sở dồn nén
- Tôi vì cái gì mà lúc nào cũng nghĩ đến em, chỉ cần nghe thấy giọng em là đã vui rồi, vì cái gì về đến nhà là phải tăng ca làm việc điên cuồng để có thời gian gọi điện cho em, có thời gian lo lắng cho em. Tôi đã cố gắng, đã dùng tất cả những gì có thể chỉ mong em thấy tình cảm của tôi...Em có biết lúc em nhắc tôi ngủ sớm, đưa khăn cho tôi, lo lắng cho tôi dù là rất nhỏ cũng khiến tôi hạnh phúc cả ngày...Vậy mà em nhẫn tâm nói ra câu đó, nhẫn tâm cắt đứt như thế
- Diệp Thần...- Bình An mở miệng- Tôi hiểu tình cảm của anh...nhưng
- Trương Bình An, tôi yêu em, thật lòng yêu em...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.