Diệp Thần rót rượu ra ly rồi đặt trước mặt Bình An, sau đó mới trả lời:
- Em nói xem, hôm nay em xuất sắc như vậy, anh sẽ để người khác nhìn thấy em hay sao...Lỡ họ thích em rồi thì sao
Bình An dở khóc dở cười nhìn Diệp Thần. Bao nhiêu năm như vậy, người trước mặt vẫn không thay đổi, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ mà nói những lời ngon ngọt như thế. Bình An chống cằm chăm chú nhìn Diệp Thần. Anh nâng ly rượu lên, hướng đến trước mặt cậu, Bình An bật cười, cũng cầm lên, hai người cụng ly, đều uống một ngụm.
Không gian lãng mạn, chỉ có hai người bao trọn cả tầng 3 này, dưới bầu trời đầy sao và tiếng nhạc du dương như xoa dịu tâm hồn hai người. Diệp Thần nắm lấy bàn tay của Bình An rồi nói:
- Lúc đầu gặp em, em biết anh nghĩ gì không?
Bình An lắc đầu
- Anh nghĩ, làm thế nào để gỡ bỏ nụ cười ngụy trang của em xuống...vất vả cuối cùng anh cũng có nụ cười riêng cho mình, cũng là lý do anh hàng ngày đều cố gắng để thấy được điều tốt đẹp như vậy...
Gương mặt cậu biến hồng, tuy người trước mắt lúc nào cũng nói mấy câu kiểu sến súa như vậy, nhưng đều không nhàm chán, không giống nhau, vẫn như lần đầu làm trái tim cậu run rẩy.
- Lần đầu anh tiếp cận em, em nghĩ anh đúng là kiểu thích lên mặt dạy bảo người khác, kiêu ngạo. Em còn nghĩ, một vị thiếu gia như anh sao có thể cố tình để ý, quan tâm người khác như vậy, cho nên em cũng mặc kệ theo suy nghĩ đó của mình...
- Và không nghĩ, sau dần bị anh làm cảm động.- Diệp Thần nói tiếp
Bình An bật cười lắc đầu không cho ý kiến. Diệp Thần mỉm cười đứng dậy, đi tới phía trước có đặt một chiếc piano ở đó.
- Trước kia còn nhỏ, lúc cùng bà xem một bộ phim, nam chính đã đánh đàn cho người yêu của anh ta, anh khi đó 8 tuổi, nói với nội nhất định phải cho anh học đàn để sau này giống như anh ta...Anh học miệt mài đến mức có thời gian không quan tâm đến chuyện học tập trên trường. Ba khi đó rất giận, cho rằng con trai của ông phải kinh doanh, không thể vô dụng như vậy...Đến năm 13 tuổi, anh bị cấm không được động đến đàn, nội khuyên ba cũng không nghe. Nhưng lúc học Đại học rồi, em còn nhớ lần đầu anh chơi đàn và hát, sau đó trên cầu tỏ tình với em không...Đó là lần đầu tiên sau gần 8 năm, anh tìm thấy một người khiến anh có xúc động muốn đàn cho người đó nghe nhiều đến như vậy. Em còn nhớ vào buổi biểu diễn chào năm mới của trường mình, anh đã hát tặng em trước mặt mọi người một bài hát, và sau đó anh có nói, để lời hai anh hát tặng riêng em không...
Nếu như một ngày nào đó, em nói em sắp ra đi
Chắc anh sẽ lạc mất phương hướng
Và lạc vào dòng người vô tận
Chẳng cần những lời thề non hẹn biển, chỉ mong chúng ta ngày ngày được bên nhau
Vì anh chẳng thể nào mà dựa vào những đoạn hồi ức cũ để sống được
Mặc cho thời gian có vội vã qua đi, anh vẫn chỉ quan tâm mình em
Can tâm tình nguyện hòa chung với em từng hơi thở
Đời người cho tới bao giờ mới có được tri kỉ
Thì dù có mất đi sự sống này anh cũng không hề hối tiếc
Vì thế xin em, đừng để anh rời xa em
Thiếu em, anh sẽ chẳng thể nào cảm nhận được ý nghĩa thực sự của tình yêu (*)
Tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên hòa cùng giọng anh trong đêm tối, vẫn chưa bao giờ khiến cậu hết yêu thương. Từng ngón tay trắng dịu dàng lướt trên những phím đàn cảm giác ấm áp và hạnh phúc len lỏi, vì bản thân là người duy nhất được anh gửi tất cả những giai điệu ngọt ngào này. Lúc kết thúc, anh bước đến ngồi xuống ghế nhìn cậu
- Em còn nhớ, em từng hỏi anh tại sao nhà hàng này có tên là 50 Firstkhông?
- Nói mới nhớ, em nghĩ anh đã quên rồi...
- Em biết bộ phim 50 First Dates không. Bởi vì ông chủ nhà hàng rất yêu thích bộ phim này, cho nên đã cho ra đời tên nhà hàng của mình như vậy. Có một câu nói được viết lên tất cả những bức tranh treo trong nhà hàng này, em có để ý không? Nhìn bên cạnh em xem
- "I love you very much, probably more than anybody could love another person."... là câu này sao?
- Ừ, Bình An, anh yêu em rất nhiều, nhiều hơn bất cứ tình yêu của một người dành cho một người khác...
Nói đoạn, Diệp Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Bình An, anh lấy từ trong túi áo mình một chiếc hộp nhỏ màu xanh biếc, một chân quỳ xuống, cười rạng rỡ
– Anh không biết quãng đường sau này của chúng ta bao xa, nhưng có điều anh muốn hứa với em rằng, trên quãng đường ấy, bất cứ là thời điểm nào, anh luôn bên cạnh em, bảo vệ em, che chở cho em và yêu thương em. Bình An, em đồng ý lời cầu hôn của anh chứ?
Chiếc nhẫn bên trong lấp lánh tinh tế, đôi mắt cậu long lanh nước mắt, vẫn chưa thể tin được chuyện xảy ra lúc này, cậu chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày như hôm nay, thời điểm anh quỳ xuống trước mặt cậu, với ánh mắt chân thành và lời nói thâm tình nhất mà cầu hôn, Bình An dường như hít thở không thông, Diệp Thần mỉm cười chờ đợi. Bình An gật đầu, có cảm giác cậu đã dồn mọi sức lực nói ba chữ "Em đồng ý".
Bàn tay anh ấm áp nắm lấy bàn tay của cậu, chiếc nhẫn được đeo trên ngón tay của Bình An vừa như in. Cậu vừa bối rối, vừa ngượng ngùng nhìn anh, Diệp Thần bật cười rồi ôm lấy Bình An vào lòng.
Giây phút bạn muốn một lần gạt bỏ đi mọi điều xung quanh, không quan tâm đến bất cứ những sợ hãi ngoài kia, một mực gắt gao có người trong lòng là đủ rồi...
Đêm NY chưa bao giờ đẹp như đêm nay.
Hai người lên máy bay về C quốc vào buổi chiều, đến tận sáng ngày hôm sau mới đáp xuống thành phố A. Diệp Thần trước hết đưa Bình An trở về nhà, sau đó anh mới quay trở lại nhà mình. Lúc xe ô tô đỗ trước tiểu khu nhà Bình An, cậu khẽ nắm lấy tay anh, có chút không nói lên lời. Diệp Thần bật cười ôm lấy Bình An một lúc, Bình An nói cuối tuần sẽ đến nhà anh. Nhìn xe ô tô đi khỏi tiểu khu, khuất dần sau những hàng cây, Bình An mới vui vẻ kéo va li đi vào.
- Ba mẹ, con về rồi!
Trương mẫu đang trong bếp nấu bữa sáng, nghe thấy giọng của con trai thì vội vã chùi tay chạy ra, ba Trương đang đọc báo cũng mừng rỡ đi đến. Kéo va li để ra một chỗ, ba Trương gật đầu ôm chầm lấy Bình An. Hai mắt cậu đỏ hoe nhìn ba mẹ, thời gian nửa năm không dài nhưng đến lúc cậu trở về nhà, trông thấy ba mẹ thì lại cảm thấy thực sự bản thân đã đi rất lâu rồi. Bình An mở va li lấy ra rất nhiều quà tặng ba mẹ.
Ba người ngồi xuống ghế, mẹ Trương rót một ly nước cam đặt vào tay Bình An, lặng ngắm con trai một lát, không biết nên nói gì. Ba Trương vỗ vỗ vai Bình An, đuôi mắt có vài nếp nhăn, lúc cười lên nhìn lại càng rõ ràng.
Ba người một nhà trò chuyện hết sức vui vẻ, cả bữa sáng liên tục cười nói không ngớt.
- Chị gái con được thăng chức lên làm trưởng bộ phận kinh doanh, cuối tháng này sẽ trở về...- Ba Trương gắp cho Bình An một miếng cá
- Chuyện vui như vậy không thấy chị hai nói cho con a.
Ba mẹ Trương trên bàn cơm cũng không nhắc đến chuyện tai nạn của Diệp Thần, lúc Bình An đang xếp đồ trong phòng thì ba Trương bước vào. Bình An cười cười ngồi xuống giường, ba Trương quan sát một lượt rồi cũng kéo cái ghế lại ngồi cạnh cậu.
- Lúc nãy ở trên bàn ăn, ba không muốn nhắc đến chuyện tai nạn, sợ mẹ con lại nghĩ nhiều...
Bình An sửng sốt nhìn ba mình. Hai tay cậu đan vào nhau thật chặt rồi nói
- Có chuyện gì sao ba...
- Mẹ con không đồng ý cho con và Diệp Thần bên nhau...
- Ba...vậy còn ba...?- Bình An mạnh dạn nhìn ba, vội vàng hỏi
Ba Trương trầm mặc thật lâu, hướng ánh nhìn ra bên ngoài, ánh nắng buổi sáng dìu dịu chiếu lên gương mặt của ông
- Ba ban đầu đã rất sửng sốt, rồi một phần tức giận...sau đó ba nghĩ, nhưng nếu điều đó khiến con hạnh phúc, nếu việc con và Diệp Thần bên nhau khiến con vui vẻ, ba còn cách nào khác hay sao? Ba hiện tại không muốn cấm đoán con nữa...
Bình An tròn mắt nhìn ba mình, cậu không dám tin những lời ông nói lúc này. Bình An luôn nghĩ, cả ba và mẹ mình sẽ phản đối kịch liệt, còn đang không biết chuẩn bị tâm lý thế nào....
Khóe mắt ngấn nước, Bình An cười thật tươi
- Cảm ơn ba...có ba đồng ý, con nghĩ mẹ sẽ nhanh chóng suy nghĩ lại....
Ba Trương mỉm cười thở dài
- Mẹ con vẫn chưa thể chấp nhận được...lúc đầu biết chuyện, ba đã tìm hiểu trên mạng, tình cờ sau đó biết được con trai của một đồng nghiệp trong công ty cũng như con, hai người đó khi ấy còn ra nước ngoài kết hôn. Hôm đó tan làm, ba và ông ấy uống rượu cùng nhau, ông ấy nói một câu làm thay đổi suy nghĩ của ba....về chuyện của con
Bình An mím môi chờ đợi
- Ông ta nói "Làm cha mẹ chỉ mong nhìn con cái hạnh phúc, nếu như hạnh phúc duy nhất của cuộc đời tụi nhỏ là tìm được người bạn đời như ý mà tôi còn cấm, thì có đáng hay không? Tụi nhỏ hạnh phúc, tôi chẳng phải cũng hạnh phúc hay sao? Tụi nó vẫn yêu thương tôi như trước, thậm chí còn hơn thế...." Thôi được rồi, con nghỉ ngơi đi, bay đường dài như vậy....
Bình An đứng dậy nhìn ba đi ra ngoài, cậu đóng cửa phòng lại, không nén được vui vẻ mà bật khóc. Bình An ngã xuống giường, chặng đường của cậu đã đạt được một nửa rồi....
Bình An ngủ say đến tận tối mới tỉnh, nhìn đồng hồ đã gần 7 giờ tối. Cậu tắm rửa một chút rồi xuống nhà, ba mẹ vẫn chưa về. Bình An vào bếp chuẩn bị bữa tối, nghĩ đến chuyện lúc sáng ba nói mà hết sức cao hứng.
Lúc nấu xong, Bình An lên phòng chờ ba mẹ về, cậu tranh thủ điện thoại cho Diệp Thần.
Nhanh chóng bên kia đã bắt máy, Bình An cười vui vẻ nói
- Anh ăn tối chưa?
- "Một lát anh ăn, bác Niên nấu xong rồi... Nghe giọng em, còn cười nữa, có chuyện gì vui sao?"
Bình An tủm tỉm
- Khi nào gặp sẽ nói cho anh nghe.
Hai người trò chuyện linh tinh đủ thứ gần 20 phút thì Bình An thấy ba mẹ về, cậu tạm biệt Diệp Thần rồi chạy xuống nhà.
(*) Lời dịch bài hát Anh chỉ quan tâm em– Đặng Lệ Quân
ba Trương đáng yêu quá:)) Mà, rốt cuộc cũng cầu hôn rồi =)))