Thanh Mẫn bước ra từ trong bếp, trên tay là khay để bát cháo nóng hổi cùng một đĩa sủi cảo. Thanh Mẫn thở dài nhìn Bình An ăn. Từ khi tốt nghiệp đại học đã đi làm ở thành phố khác, rất ít khi về nhà, hai chị em cũng không có nhiều cơ hội gặp nhau. Lần này trở về thấy xảy ra chuyện như vậy, trong lòng không khỏi đau đớn, cô tự trách bản thân đã quá thờ ơ nên mới để xảy ra chuyện như vậy.
- Cảm ơn chị...đã đứng về phía em.
- Chị không bênh vực em thì chị bênh vực ai...ăn nhanh đi không nguội. Chị không nghĩ mẹ lại phản ứng dữ như vậy...thật sự không hiểu mẹ nghĩ gì nữa.
Bình An cười khổ không nói gì. Cậu mở nguồn điện thoại, tin nhắn của Diệp Thần gửi đến có mấy tin hỏi cậu đang làm gì mà gọi đến đều không được. Thanh Mẫn liếc nhìn, vỗ vỗ vai cậu.
- Ba cũng không phản đối chuyện của em và Diệp Thần...
- Mẹ vẫn cố chấp như vậy. Nhưng mà chị vẫn không thể hiểu, tại sao mẹ lại như vậy...
Bình An lắc đầu, cậu mệt mỏi nằm xuống ghế. Thanh Mẫn vào phòng lấy cho cậu một cái gối và chăn mỏng. Bình An nhanh chóng ngủ thiếp đi. Thanh Mẫn lúc này mới mở điện thoại của cậu, tìm đến số của Diệp Thần.
Nửa tiếng sau, Diệp Thần đã đứng ngoài cửa nhà cậu. Người mở cửa là Thanh Mẫn.
- Chào chị...Bình An...
- Nó đang ngủ. Em vào đi.
Diệp Thần lo lắng đi vào, nhìn Bình An ngủ say mà đau lòng. Từ lúc anh nhận được điện thoại của Thanh Mẫn gọi tới, Diệp Thần đã bỏ dở văn kiện đang xem, liền nhanh chóng đến nhà cậu.
Hai người ra ngoài ban công nói chuyện.
- Mẹ có vẻ rất khó khăn...
- Vết thương của em ấy...có nặng không chị?
- Cũng không sao, mẹ giận quá nên đánh mạnh...chỉ là nó quỳ suốt đêm...
Hai tay anh nắm chặt thành ban công, đôi lông mày nhíu lại, cứ liên tục chớp mắt, cô cảm giác anh đang vô cùng xúc động.
- Bây giờ có nói gì...mẹ cũng không nghe...
- Em vốn định gặp bác, cũng biết sở thích của bác...
- Đợi Bình An khỏe lại, em cũng nên gặp mẹ...lúc đó chị cũng sẽ đi cùng.
Hai người nói chuyện một lúc rồi vào trong. Bình An vẫn ngủ rất say, kể cả khi Diệp Thần ngồi trước mặt cậu, cậu vẫn say giấc. Ôn nhu vén lọn tóc trên trán cậu, anh thở dài.
Bình An đột nhiên mở mắt, giống như cậu vừa gặp ác mộng. Cậu sửng sốt nhìn Diệp Thần trước mặt, có chút không tin được, cả người vẫn cứng đờ, anh mỉm cười ôm chầm lấy Bình An, để cậu tựa vào ngực mình.
- Thật xin lỗi, đã để em chịu ủy khuất rồi...
- Em không sao...- Bình An nghèn nghẹn ở cổ, tay nắm chặt lấy áo anh.
- Còn đau lắm không?
Bình An cười lắc đầu. Anh muốn xem vai cậu, cũng muốn xem đầu gối của cậu vì quỳ suốt một đêm thế nào, nhưng rốt cuộc nén lại.
- Em đừng nói gì nữa cả, mẹ đang giận như vậy, nói nhiều bây giờ cũng sẽ không giải quyết được vấn đề gì....Nếu cảm thấy...không được tốt lắm, anh đón em...
Bình An chôn mặt vào vai anh, gật đầu đồng ý.
- Anh về đi, em không sao, hơn nữa....có chị em rồi...
Diệp Thần dặn dò cậu một lúc, còn lưu luyến ôm lấy người thật lâu rồi mới ra khỏi nhà. Thanh Mẫn tiễn Diệp Thần xuống dưới sân, cô gật đầu mỉm cười chào tạm biệt anh rồi nhanh chóng quay trở lại nhà. Bình An đang trong phòng tắm, từ tối hôm qua cho đến hôm nay cậu mới có thời gian tắm rửa. Nhìn vết đỏ lằn trên lưng, Bình An bỗng nhiên không kìm được mà bật khóc. Cậu mệt mỏi ngồi thụp xuống. Bình An chưa bao giờ thấy bất lực như hiện tại. Nói trước kia bị ngăn cấm nhưng khi đó còn là sinh viên, còn phải đi học, nhưng cho đến bây giờ, thậm chí đã trải qua 7 năm xa nhau, cả vụ tai nạn kia, thậm chí cả hai đã trưởng thành, vẫn vô lực không có cách nào giải quyết.
Diệp Thần về đến nhà, việc đầu tiên là nhắn tin cho Bình An, sau đó thì gọi điện lại cho người tối qua. Anh là muốn điều tra một chút về sở thích của mẹ Trương, muốn dùng sự chân thành mà đều đặn làm thay đổi suy nghĩ của bà, nhưng cho đến hôm nay thấy sự việc như vậy thì có chút đau đầu. Không dễ dàng như anh nghĩ, nhớ đến Bình An, nụ cười nhợt nhạt trên gương mặt của cậu làm anh xót xa.
Buổi tối, mẹ Trương về đến nhà. Thanh Mẫn đang ngồi trong phòng khách xem tivi, Bình An có lẽ ở trong phòng.
- Không gọi điện được cho mẹ, cho nên vẫn phần cơm cho mẹ. Mẹ ăn cơm chưa?
- Ừ, mẹ ăn rồi. Nay có chút việc bận nên không để ý điện thoại. Tiểu An...trên tầng?
Thanh Mẫn thở dài gật đầu. Cô gọt miếng lê đưa cho mẹ rồi nói tiếp
- Từ chiều nó không nói không gì cả, cứ như người mất hồn. Mẹ, mẹ không thể đồng ý được hay sao. Diệp Thần có gì không tốt, người ta vừa là giám đốc, vừa giỏi giang lại xuất sắc như vậy, hơn nữa...yêu Bình An đến 10 năm, mẹ xem, mẹ tìm được ai như vậy cho Bình An hay không. Nó là con trai mẹ, con mình dù thế nào, mình cũng đừng làm khổ nó, mong muốn nó hạnh phúc còn không được...
- Thanh Mẫn...mẹ không đồng ý...chuyện không phải đơn giản như con nghĩ đâu. Được rồi...mẹ thừa nhận, chuyện giới tính chỉ là một phần....
Thanh Mẫn sửng sốt nhìn mẹ Trương, cô đặt tách trà xuống bàn, vội hỏi
- Vậy rốt cuộc...đã có chuyện gì?
- Con đừng nói gì cả...tóm lại, mẹ chưa thể chấp nhận Diệp Thần...hôm nay mẹ có chút mệt, con ngủ sớm đi.
Thanh Mẫn ngẩn người nhìn mẹ đi vào trong, cô định hỏi nhưng lại nén lại. Thanh Mẫn tính toán điều gì đó.
Nửa đêm, Diệp Thần bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Mẹ gọi đến, Diệp Thần ngạc nhiên không thôi
- Mẹ có biết bây giờ bên này là nửa đêm rồi không...Có chuyện gì vậy?
- "Mẹ quên mất không để ý...nhưng mà... mẹ của Bình An có phải tên Lâm Lệ Giang không?"
Nghe giọng đầu dây bên kia có vẻ gấp gáp, Diệp Thần cũng ngạc nhiên, anh gật đầu
- Đúng vậy...cô Giang, sao vậy mẹ? Mẹ biết cô ấy?
Đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, Diệp Thần còn nghe thấy tiếng thở dài của mẹ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao mẹ lại hỏi cô ấy?
- "Diệp Thần...lúc trước ở NY, mẹ thấy Bình An, đã ngờ ngợ ra rồi, nhưng sau mới nhớ ra, liền hỏi con, hóa ra mẹ Bình An là Lệ Giang, cô ấy từng là bạn thân của mẹ hồi còn học trung học. Sau này vì có chuyện xảy ra cho nên đã đoạn tuyệt....kỳ thực, hiểu lầm đã được hóa giải, nhưng Lệ Giang luôn hận mẹ...Diệp Thần, chuyện của con và Tiểu An, Lệ Giang có biết không?"
Diệp Thần sửng sốt, anh ngồi dậy, bật đèn ngủ bên cạnh bàn lên. Xỏ dép vào, đi đi đi lại trong phòng, Diệp Thần cười khổ
- Ra là vậy...hóa ra là như thế.
- "Làm sao vậy Thần?"
- Cô ấy hình như đã nhận ra con là con trai mẹ từ 7 năm trước...sau đó đã bắt Tiểu An chia tay con, hiện giờ cũng vậy...cô ấy nói, vì con là đàn ông, không chấp nhận con trai yêu một người đàn ông khác...nhưng cho đến bây giờ khi mẹ nói, con nghĩ, con trai yêu đàn ông chỉ là cái cớ. Có lẽ cô ấy còn khúc mắc như mẹ nói...
- "Diệp Thần...? Thật như vậy? Mẹ...thật sự không ngờ lại trùng hợp như vậy, càng không ngờ...Lệ Giang lại phản đối chuyện của các con. Mẹ xin lỗi! Tất cả là do lỗi của mẹ, do chuyện trước kia của mẹ và cô ấy, đã ảnh hưởng đến con...Diệp Thần...."
Diệp Thần rút ra một điếu thuốc. Từ lâu lắm rồi không hút thuốc, Diệp Thần lắc đầu, điếu thuốc cháy rực, anh thở dài rốt cuộc lại dập đi. Rót một ly rượu, Diệp Thần nhấp một ngụm
- Không sao, mẹ không cần tự trách...con cũng sẽ gặp cô ấy nói chuyện....chỉ là Tiểu An, em ấy đã chịu áp lực rất nhiều...
- "Khoan đã Diệp Thần, đợt này xong việc sớm ở chi nhánh bên này, mẹ sẽ về gặp Lệ Giang...mẹ sẽ nói chuyện, con không cần xúc động quá...sẽ ổn thôi..., nói với Tiểu An, mẹ...xin lỗi"
- Được rồi, nhất định sẽ có cách giải quyết, nếu là hiểu lầm từ trước đã giải quyết xong, mà trong lòng cô ấy vẫn còn vướng mắc thì con nghĩ, cũng sẽ không khó khăn nếu chúng ta ngồi xuống nói chuyện....sau bao nhiêu năm như vậy, có lẽ đã đến lúc cần bỏ đi những bận lòng rồi.
Uống cạn ly rượu trên tay, Diệp Thần mỉm cười.
Một lát sau khi nói chuyện xong với mẹ, Diệp Thần nằm xuống giường, cả đêm anh suy nghĩ miên man, đến tận sáng sớm mới ngủ được...
Hôm sau, Bình An rời nhà sớm đi đến bệnh viện. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm nào của Bình An làm Tiểu Hiên ngạc nhiên. Canh mãi mới được lúc cả hai đều rảnh, không khám bệnh, Tiểu Hiên đi vào phòng của Bình An, đem cho cậu một cốc trà sữa
- Hôm nay có chuyện không vui à?
- Tớ? Không có gì đâu...- Bình An mỉm cười
Tiểu Hiên bĩu môi ngồi xuống bên cạnh, đem cái gối ôm hình mặt cười giơ lên trước mặt Bình An
- Nói dối mũi sẽ dài
- Cậu còn tin mấy chuyện này à...- Bình An bật cười, không tưởng tượng ra lúc Tiểu Hiên và bác sĩ Dương lạnh lùng cùng một chỗ sẽ thế nào
- Nói đi mà...cậu nhất định là đang có chuyện gì đó. Sao, cãi nhau với Diệp tổng?
- Không....bọn tớ sao cãi nhau được.- Bình An nhìn Tiểu Hiên mà muốn đùa
- Thế làm sao!!! Nói đi xem nào...
Dưới sự cố chấp của Tiểu Hiên, Bình An rốt cuộc cũng nói chuyện kia ra. Như dự đoán, Tiểu Hiên vô cùng ngạc nhiên. Cậu ta đứng phắt dậy, giống như không thể tin được.
- Mẹ cậu....đáng sợ đến vậy sao. À không, tớ xin lỗi nhưng mà...thật sự...
- Ừ, mẹ như vậy. Mấy hôm nay tớ mệt quá...
Nói đoạn, Bình An gục xuống bàn, Tiểu Hiên thở dài vỗ vỗ vai cậu, còn bóp vai cho Bình An.
- Bố mẹ tớ vì tính khí của tớ luôn luôn lo lắng không có ai yêu, thành ra lúc nào cũng giục dẫn người yêu về...nên lúc nói yêu bác sĩ Dương, bố mẹ chỉ hận ảnh không mang tớ đi luôn...
- Vậy sao...- Bình An thở dài.-Cậu nhất định là người hạnh phúc nhất đó Tiểu Hiên..
- Bố tớ nói tớ ngốc, lại còn trẻ con, hậu đậu, lắm lời, luôn miệng chê tớ. Trước mặt ảnh cũng vậy, đem hết tật xấu của tớ kể cho ảnh nghe, ảnh cười không nói gì, bố tớ nói, sợ ảnh bị tớ bắt nạt, cậu biết không, Dương Thiên đó, có mà ảnh bắt nạt tớ ấy! Lúc ra ngoài, ảnh chê tớ, hừ...sao không chê trước mặt bố mẹ tớ đi....
Bình An đang buồn mà cũng phải bật cười vì Tiểu Hiên. Tiểu Hiên như vậy, ai cũng có thể nói chuyện, ở bên cậu bạn này, thực sự không thể không vui được.
- Ấy, cậu có điện thoại kìa, là Diệp tổng! Mau nghe!
Giọng anh trầm ấm, nghe thấy nụ cười của anh, tự nhiên Bình An thấy cả người nhẹ nhàng
- "Tiểu An...em ăn trưa chưa?"
- Em ăn rồi...Anh thì sao, không được bỏ bữa...
Tiểu Hiên khúc khích cười
- "Ừ, anh biết rồi....hôm nay có nhiều việc không, mệt lắm không? Chiều nay mấy giờ em tan, anh qua đón em."
- Ừ, em không sao, vẫn khỏe mà. Vẫn là em đến chỗ anh đi, thời gian của em chủ động hơn.
- "Vậy khi nào đến, em nói lễ tân, cô ấy sẽ đưa em lên phòng của anh."
Hai người nói chuyện một lát, nghe Diệp Thần dặn dò mãi, cậu mới bật cười, sau đó tắt máy. Nghĩ sắp được gặp nhau, tâm trạng cậu tốt hơn hẳn, nghe gọi điện có ca phẫu thuật gấp, Bình An cũng Tiểu Hiên nhanh chóng rời phòng nghỉ.
Hình như còn vài chương là hoàn rồi aaaa