Tuyết bắt đầu rơi nhưng không dày, Diệp Thần vỗ nhẹ vào má Bình An
- Tiểu An, dậy đi...
- Ưm...
Bình An dụi mắt, một bên má vì tì vào vai Diệp Thần nên bị đỏ, nhìn cậu lúc mới ngủ dậy, anh rất muốn nhào tới gì đó a~
- Sắp tới chưa..
- Ừm, chắc tầm tiếng nữa. Có mệt không
Bình An lắc đầu, lục tìm chai nước của mình nhưng cư nhiên lại không thấy
- Có lẽ quên ở nhà rồi
- Uống nước của xe không được à?- Diệp Thần thắc mắc
- Không, tôi uống không quen mấy loại nước đóng chai
Diệp Thần cười tươi đưa cho cậu chai nước của mình
- Vậy thì cậu giống tôi rồi
- À...cảm ơn..
Nhìn Bình An uống nước, Diệp Thần lại nổi lên xúc động muốn nhào tới gì đó ><
- Vậy coi như là hôn gián tiếp không?
- Khụ...anh nói cái gì vậy...
Diệp Thần mỉm cười nhìn cậu. Bình An tiếp tục đọc sách, bỗng nhiên bên tai có âm nhạc, là Diệp Thần đeo tai nghe cho cậu, hai người cùng nghe bài "Ainy" của Gem. Cậu có chút bất ngờ, nhưng cũng không có ý định bỏ ra.
- Tiểu An...
Bình An ngẩng đầu lên, tách
- Tôi muốn mỗi nơi có tôi và cậu đều được ghi lại, kỷ niệm...
Bình An hơi nóng mặt...
Cuối cùng cả đoàn cũng tới được địa điểm tham quan, S thị là một thị trấn nhỏ rất xinh đẹp, đằng sau là ngọn núi tuyết tráng lệ. S thị có cái lạnh cắt da cắt thịt, hiện tại dù thành phố của mọi người cũng đang rất lạnh nhưng đến S thị thì nhiệt độ giảm đột ngột tới gần 10 độ. Mặc dù đã được thông báo nhưng nhiều sinh viên bị bất ngờ.
Diệp Thần vừa xuống xe đã nhíu mày, gió khá lớn. Anh đã mặc một chiếc áo choàng dày và giữ nhiệt tốt, cơ thể cũng khỏe mạnh, nên hiện tại ở đây cũng không phải là quá khó khăn, có điều, cậu có vẻ đang lạnh. Diệp Thần lôi ra từ trong va li của mình một chiếc áo choàng lớn giống hệt cái anh đang mặc rồi khoác lên người Bình An
- Đã dặn là phải mặc áo nhiều mà không nghe, cậu thử ốm xem!
- Cảm ơn..- Bình An trả lời bằng giọng mũi
Áo của Diệp Thần rất ấm, Bình An thậm chí còn có cảm giác được...ôm. Thiếu Văn vừa khuân đồ vừa thở dài có phần giận dữ, lại để chậm một bước...
Mọi người phải tập trung tại khách sạn để nhận phòng và nghỉ ngơi trước.
Diệp Thần cầm micro nhỏ phát biểu
- Do đến gần cuối lịch trình bạn Tiểu Phương mới được thêm vào nên có sự thay đổi phòng đôi chút, nhưng các bạn yên tâm là không có bất cứ ảnh hưởng tiêu cực nào đến việc đặt phòng của các bạn. Chúng ta sẽ cất đồ và nghỉ một lát, đến 11 giờ trưa sẽ tập trung tại phòng ăn của khách sạn. Bàn của đoàn chúng ta là 5,6 và 7. Hy vọng sẽ không ai đến muộn. Xin cảm ơn!
Mọi người theo như sắp xếp ban đầu, lần lượt cùng nhau nhận phòng, mỗi phòng 2 người. Cuối cùng ở lại là Nam Duy, Tiểu Phương, Diệp Thần và Bình An bị anh kéo lại
- Để tôi cùng phòng với Tiểu Phương cũng được- Bình An lên tiếng
- Tôi không thể ở chung với Diệp Thần. -Nam Duy liếc nhìn Diệp Thần
Ai đó hài lòng.
- Tại sao, chẳng phải hai người là bạn thân sao.- Bình An thắc mắc
- Bạn thân nhưng ở cùng phòng với cậu ta thật sự rất khó chịu, cậu nếu không vấn đề gì thì hãy ở với cậu ta đi, mọi người hãy hiểu và thông cảm cho nhau.
Không để Bình An nói thêm lời nào, Nam Duy đã cầm lấy chìa khóa rồi kéo Tiểu Phương đi vào thang máy. Hiện giờ có Diệp Thần và Bình An đứng nhìn nhau
- Cậu ta và tôi thực sự không thể ở chung phòng- Diệp Thần nhún vai
Bình An lườm Diệp Thần, xách va li lên rồi đá vào chân anh
- Anh còn đứng đó, tôi lạnh sắp chết rồi.
Diệp Thần cười hì hì cầm theo chìa khóa đi sau, cuối cùng cũng đã được ở chung phòng rồi, nhân dịp này, nhất định phải bồi dưỡng tình cảm nha~
Hai người ở tầng 5, vừa bước vào phòng đã thấy hương thơm dìu dịu. Cậu đặt va li xuống, việc đầu tiên là bật đèn và kéo rèm. Đây thực sự là một địa điểm có view rất đẹp. Những nhà cao tầng, những cửa tiệm, những khuôn viên ngập tràn trong tuyết trắng. Diệp Thần vì thế mới chụp được tấm ảnh Bình An đang lặng đứng bên cửa sổ ngoài trời tuyết rơi.
- Hửm, rõ ràng là phòng đôi mà, tại sao lại nhầm thành phòng đơn, có một cái giường thôi à?- Bình An vừa xếp đồ vừa ngạc nhiên- Tôi nghĩ là anh nên hỏi lại anh Nam Duy xem
Diệp Thần gật đầu, cầm di động đi ra ban công
- A Duy, lần này cảm ơn nhé. Khi nào về cứ tính một thể, tôi sẽ trả cậu đầy đủ
- "Khỏi đi, nhờ cậu tôi mới phát hiện có thêm một con thỏ xinh xắn ngay cạnh..."
- Hahaaa..e hèm...khụ khụ cái tên này, vừa gặp có vài giờ mà đã bộc lộ thú tính, cậu cứ cẩn thận đấy
- "Yên tâm, thôi tôi cúp máy đây. Cứ nói là do sự nhầm lẫn của khách sạn là được. Mà cậu muốn đổi không, phòng tôi là phòng đôi này, biết trước thế này cũng chuyển phòng đơn cho xong"
- Ai..cảm ơn ý tốt của cậu, tôi mới không cần
- Diệp Thần, thế nào rồi?
Vừa thấy Bình An định đi ra, Diệp Thần ho một tiếng
- Ừ, để tôi sẽ xem xét thương lượng sau, cảm ơn cậu
Diệp Thần nhún vai đi vào phòng
- Bên khách sạn có sự nhầm lẫn, việc này cũng khó sắp lại, cậu có phiền không tôi sẽ đi hỏi bên lễ tân
- Thôi khỏi cần, lại thêm phiền toái...Việc ngủ tính sau..
Bình An làm như không, tiếp tục sắp xếp đồ vào nhà tắm. Nhà tắm thực sự rất đẹp nha, bồn tắm rồi gương được thiết kế sang trọng, vòi nước cũng là tự động.
Bình An bước ra ngoài thì thấy Diệp Thần đã pha xong hai ly cà phê sữa, có vẻ đang đợi cậu ra.
- Cậu có vẻ vẫn còn giận tôi, phải không?
Bình An không nói gì, định cầm sách lên đọc tiếp, anh gập cuốn sách lại, kéo cậu lại gần
- Đừng lúc nào cũng im lặng với tôi như thế
- Tôi không muốn nói chuyện.
- Nhưng cậu phải nói vì cái gì lại giận tôi? Là do tôi không quan tâm đến cậu trong suốt hơn một tháng qua?
Bình An nhẹ nhàng bỏ tay anh ra khỏi tay mình rồi lắc đầu
- Anh đừng nghĩ nhiều, thay quần áo đi, áo anh bị tuyết làm ướt một mảng rồi
Diệp Thần bực mình, là lần đầu anh giận dữ khi đối diện với Bình An. Diệp Thần đứng dậy kéo Bình An đứng lên rồi ôm lấy cậu. Bình An muốn đẩy anh ra nhưng càng đẩy càng bị giữ chặt
- Anh buông ra đã
- Cậu có nói không...
- Tôi không phải người thân thiết của anh, không giống như Nam Duy, không phải lúc nào anh thấy buồn chán là tìm đến, nửa đêm vô cớ gọi rồi lại tắt, sau đó thì không một lời nào cứ thế im lặng. Tôi không cần quà gì đó của anh, tôi vẫn rất tốt, bên cạnh nhiều người như vậy, căn bản tôi cũng không có gì là quan trọng...
Lần đầu trước mặt một người, Bình An nói dài như vậy, lại còn biểu lộ cảm xúc, nghe đến cuối, giọng cậu run run. Diệp Thần chưa kịp bất ngờ thì cậu đã đẩy anh ra, lấy túi và đi ra khỏi phòng
Vừa vặn cậu gặp Nam Duy và Tiểu Phương đi đến, Bình An chỉ gật đầu rồi vào thang máy, cũng vừa thấy Thiếu Văn và Tân Thanh.
Nam Duy ngạc nhiên vào phòng thấy Diệp Thần đang ngồi uống cà phê, khuôn mặt khó chịu
- Bình An sao thế?
- Không có gì, chắc có lẽ đã hiểu lầm gì đó...
- Cậu ấy trông có vẻ khá buồn- Tiểu Phương dè dặt nói
Nam Duy gật đầu, xoa xoa đầu Tiểu Phương
- Thôi nào, cứ từ từ...đi cùng bọn tôi không, đến giờ ăn trưa rồi
Vừa đi ra khỏi thang máy, Tân Thanh đã nhanh chân xen giữa Thiếu Văn và Bình An. Thiếu Văn thở dài
- Em lại sao thế?
- Không cho hai người thân thiết với nhau! Hừ, Bình An, cậu nhớ lời tôi đấy, đừng có mà lại gần anh ấy
Bình An chưa kịp lên tiếng thì Thiếu Văn đã nói
- Em đừng trẻ con thế..cậu ấy và anh
- Em mặc kệ! Em là lo cho anh
Bình An vừa giận vừa buồn cười, cậu gật đầu với Thiếu Văn rồi đi trước.
Thiếu Văn lắc đầu thở dài. Tân Thanh là trúc mã của hắn từ hồi còn bé xíu, vì mẹ của cả hai là bạn thân nên hai người từ sớm đã quen nhau. Thiếu Văn cảm thấy Tân Thanh như em trai mình, hắn có thương, có lo, nhưng không nghĩ Tân Thanh lại đối hắn có tình cảm thực sự.
- Bình An, chỗ này.
Nhóm bạn của cậu vẫy vẫy, Bình An nở nụ cười hiền gật đầu. Lúc Diệp Thần đến đã thấy cậu đang cười nói với nhóm bạn của mình, anh mím môi rồi cười tươi nâng ly lên
- Chúc cho chuyến tham quan thành công, hy vọng chúng ta sẽ có những kỉ niệm đáng nhớ bên nhau!
Bình An không muốn nhìn Diệp Thần, cậu quay sang cười với người bạn bên cạnh. Bữa cơm này thực sự rất ngon nhưng với cả hai lại không thấy vị chút nào.
Bắt đầu từ chiều, tất cả lên xe vào trung tâm thị trấn đi chơi ở nhiều điểm du lịch. Ai nầy đều hào hứng. thực sự vui vẻ. Bình An cố tình luôn giữ khoảng cách với Diệp Thần, cậu kéo Tiểu Phương đi cùng với nhóm
- Cậu là Tiểu Phương khoa thanh nhạc?
- Ân, cậu là Bình An, nổi tiếng khoa Y?
Bình An cười cười
- Cậu lại nghe người ta nói lung tung rồi... Aigoo, thị trấn này thực sự như trong tranh
- Đúng vậy, vừa rồi tớ thích nhất là khu trưng bày hoa, nó giống như là một thiên đường thu nhỏ
Hai người nói chuyện có vẻ rất hợp ý nhau, nụ cười trên môi cả hai hầu như chẳng lúc nào mất.
- Này, rốt cuộc hai người đêm nay có cùng phòng không để tôi còn biết mà chuẩn bị?
- Cậu nói cái gì vậy, đương nhiên là có rồi.
Thiếu Văn cảm thấy cậu em trúc mã của mình ngoại trừ cái tính cách trẻ con ghen tuông linh tinh thì cũng khá là...dễ thương.
- Anh không biết là thời tiết này ăn kem rất thích à
- Không cho phép em ăn
- Tại sao, em muốn ăn!
Thiếu Văn giành lại cây kem socola trên tay Tân Thanh rồi nói
- Anh chỉ sợ về mẹ và dì mắng anh
- Em còn muốn uống sinh tố
- Em còn muốn ăn mấy đồ lạnh đó, anh mặc kệ em đó
Thấy Thiếu Văn nhìn qua chỗ Bình An thì Tân Thanh vội vàng để lại kem vào trong tủ rồi cười hì hì ôm lấy tay hắn
Lịch trình ngày đầu tiên là chiều đi tham quan theo đoàn rồi tối mọi người cùng tới trung tâm thương mại lớn nhất ở S thị ăn cơm và mua sắm
Bình An và Tiểu Phương mới gặp nhau hôm nay mà giờ như quen lâu rồi, hiển nhiên bỏ lại hai người nào đó phải lúc nào cũng len lén dõi theo.
- Cậu mua gì thế?- Tiểu Phương liếc túi đồ trên tay Bình An
- À, tớ mua một chiếc vòng phong thủy cho mẹ, mua áo cho ba, cậu thì sao
- Tớ cũng mua quà cho gia đình, hihi
Hai người vui vẻ đi từ tầng bán quần áo đến khu thức ăn nhanh, còn định đi xem phim kinh dị nhưng mà cũng đã đến giờ về khách sạn
- Hai người cãi nhau à?
- Tớ? Cãi nhau với ai?- Bình An ngạc nhiên
- Anh Thần... lúc đó tớ thấy cậu có vẻ giận dữ đi ra khỏi phòng...
Bình An cười lắc đầu
Lúc Bình An trở về đã thấy Diệp Thần nằm trên giường, đang ngủ sao? Rõ ràng ở khu thương mại vẫn còn thấy đi cùng Nam Duy, về trước từ bao giờ nhỉ? Lại còn ngủ nữa
Bình An đi đến gần định lấy cuốn sách trên bàn thì thấy trên trán Diệp Thần có mồ hôi, gương mặt khó chịu, cậu ngạc nhiên
- Diệp...Thần, anh tỉnh dậy đi
Diệp Thần khẽ nhíu mày, giây lát mở mắt nhìn thấy Bình An thì cười
- Cậu về rồi à
- Anh...bị làm sao vậy..?
Diệp Thần cười tươi nhưng vẫn nhíu mày, anh ngồi dậy uống cốc nước lọc
- Lúc nãy bụng có chút đau
- Dạ dày? Anh có uống thuốc chưa?
- Tôi quên mất không mang theo
Bình An đỡ trán
- Có cần lấy thuốc không tôi hỏi lễ tân
- Ừm không cần, nghỉ một chút là được
Bình An thở dài ngồi xuống ghế
- Để tôi xuống dưới nhờ nấu cho anh một bát cháo hạt sen, có lẽ sẽ tốt hơn
Diệp Thần cười đứng dậy cầm áo choàng tắm đi vào phòng tắm
- Không sao đâu, tôi đi tắm đã...
- Lúc trưa anh đã tắm rồi, hôm nay cũng không đi nhiều, thay quần áo là được, và cũng đã muộn rồi.
Diệp Thần cười gật đầu
- Vậy nghe lời cậu.
Bình An có chút mất mát, không hiểu tại sao nhìn thấy Diệp Thần như thế, trong lòng cậu lại thấy đau....
Diệp Thần nhận được cuộc gọi khuya, nhìn vào màn hình, anh khẽ nhíu mày rồi ra ban công
- Con đang đi tham quan với trường, doanh số bán hàng của bên đó? Con không phụ trách, cái đó ba phải hỏi anh hai
- .............
- Dạ dày? Ba yên tâm, thằng con trai út của ba vẫn sống rất tốt, làm sao có thể bệnh được, cả một đống việc phải lo...
- .......................................
- Vết thương đó, chỉ là tai nạn, không sao cả..
- ..................
- Chào ba.
Bình An không phải cố tình nghe trộm điện thoại mà là Tiểu Phương gọi cho cậu bảo ra ban công sẽ thấy tòa nhà cao nhất S thị chiếu cái gì đó, lúc cậu định bước ra ngoài thì nghe thấy. Nhớ đến bệnh của anh, lại vết thương nhìn thấy trên xe, hốc mắt cậu có chút cay nhưng khi Diệp Thần quay vào, cậu lấy lại bình tĩnh
- Anh ngủ sớm đi...
- Ừm, cậu ngủ trước đi, tôi có việc phải làm một chút
Bình An không miễn cưỡng Diệp Thần, cậu nằm gọn vào góc trong cùng của chiếc giường lớn, đắp chăn rồi nói nhỏ
- Có nhiều thứ khó có thể vẹn nguyên như ban đầu, ví dụ như sức khỏe... Tôi ngủ trước đây
Diệp Thần chăm chú nhìn những biểu đồ trên Ipad nhưng tâm không ngừng xao động
Anh hôm nay thực sự rất mệt mỏi. Thời gian vừa qua xảy ra không ít chuyện, muốn nói với Bình An nhưng cậu vẫn cố chấp, có lẽ nên để một lúc nào cả hai đều vui vẻ...
Diệp Thần day day hai bên thái dương, nhìn đồng hồ, đã là 1 giờ sáng, tắt máy, anh nhẹ nhàng nằm lên giường, ánh mắt ôn nhu đầy thương yêu nhìn Bình An ngủ say
- Em có thể, đừng làm tôi đau lòng thêm được không Tiểu An...
Nói rồi hôn lên tóc cậu, dịu dàng đến nao lòng...
Đêm cứ thế, cả hai chậm rãi chìm trong những cơn mơ miệt mài...
Lịch trình của ngày thứ hai là đi thăm ngọn núi tuyết nổi tiếng ở đây.
- Oa, báo chí quả thật không khoa trương chút nào
- Các cậu nhìn xem chỗ cây bên này nè
- Thực sự là thiên đường tuyết mà
Diệp Thần đi trước dẫn đầu đoàn
- Mọi người chú ý nên đi cạnh nhau, người trước nhớ người sau để tránh lạc, chú ý có gai ở những bụi hoa đỏ
Mọi người được hướng dẫn viên giới thiệu nhiều loại cây lạ, cũng hiểu biết thêm rất nhiều Đi được một người từ cuối hàng đi lên, vẻ mặt hốt hoảng như sắp khóc, cả người run rẩy, mọi người xúm lại không biết chuyện gì xảy ra
- Anh...anh Diệp Thần...em...
- Có chuyện gì vậy? Bị thương?
Cô gái lắc đầu, nước mắt bắt đầu rơi lã chã, môi mấp máy không nói lên lời
Diệp Thần nhíu mày nhìn xung quanh, khoan đã...!?
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!- Nam Duy giận dữ quát
- Cậu đừng nói to thế, em ấy đã đang hoảng -Thiếu Văn vỗ vai bạn nữ
Tiểu Phương đứng dậy nhìn ngó
- Mà mọi người có thấy Bình An không?
Vừa dứt lời đã thấy bạn nữ đó khóc òa lên
- Là tại em...em không may làm rơi chiếc vòng tay mua cho người yêu...cậu...cậu...cậu ấy đi phía sau em, em lại đang buộc dây giày nên nhờ cậu ấy quay lại lấy hộ...em thề là nó rơi ở ngay sau nên...nên em mới nhờ...ai ngờ quay lại đã không thấy...em...thật xin lỗi!
- Vì cái gì bây giờ cô mới nói!- Diệp Thần giận dữ quát lớn- Đồ đạc vẫn ở đó, cậu ấy cư nhiên không cầm điện thoại!
Mọi sinh viên đang hoảng hốt, nghe thấy lần đầu anh giận như vậy lại càng hoảng hơn, có người trong nhóm chơi với Bình An bắt đầu khóc. Núi tuyết tuy không lớn nhưng rất dễ lạc, bọn họ cũng là đi lần đầu, kinh nghiệm còn ít
- Nam Duy, cậu liên lạc với bên cứu hộ, lập tức đến ngay đây phong tỏa,.chị hướng dẫn viên, chị hãy liên lạc cho bên bảo vệ khu chính, có lẽ nếu đợi ở đây sẽ tầm gần 1 tiếng nữa họ sẽ đến, đưa mọi người về trước.Thiếu Văn, giúp tôi tập trung tất cả sinh viên, ổn định lại tinh thần mọi người, cho đến khi cứu hộ hoặc bảo vệ tới, không ai được phép rời khỏi chỗ này nửa bước Tôi sẽ phải đi ngược lại sang bên kia tìm cậu ấy
- Cậu muốn tìm một mình?
- Phân chia mỗi người một nhiệm vụ, cùng nhau hoàn thành cùng một lúc, nếu còn đợi cứu hộ, phần trăm rủi ro lại tăng lên. Mọi người yên tâm, khu này hầu như đều có sóng điện thoại, tôi sẽ liên lạc ngay khi cần thiết. Hãy gọi hoặc nhắn lại cho tôi khi mọi người đã trở về khu chính an toàn đầy đủ.
Dứt lời, Diệp Thần khoác ba lô lên vai nhanh chóng rời khỏi
Trong tâm lúc này như có hàng vạn ngọn lửa thiêu đốt. Chưa hề nghĩ có lúc thế này, cái lúc cậu có thể biến mất ngay trước mắt mình mà bản thân lại không để ý...
Em tên là Bình An mà, nhất định phải an toàn được không...