1 Nháy 6 Bảo Bảo Tổng Tài Anh Thật Giỏi

Chương 206:




“Đau bụng kinh”
Trương Thiên Di: “Cô chắc chỉ vậy thôi chứ?”
“...”-Đào Anh Thy
“Đây là bệnh của thiếu nữ. Theo kinh nghiệm thì cứ cọ sát với đàn ông thường xuyên là đau bụng kinh sẽ biến mất” - Trương Thiên Di nói xong thì đi.
Cọ sát… Từ này dùng đúng là quá khéo léo.
Cũng vì chuyện như thế nên tôi mới biến thành thế này đó!!
Quả thực Đào Anh Thy muốn cầm miếng đậu hũ mà đập vào đầu. Bệnh đau bụng kinh của cô đúng là chỉ thời thiếu nữ mới có, mãi tới khi sinh con mới hết đau.
Bây giờ lại đau lại.
Trong lòng cô rõ ràng đây là do uống thuốc tránh thai mà thành. Tác dụng phụ cứ thế mà hiển hiện ra!
Vốn Đào Anh Thy còn muốn ngồi ở vị trí nhưng cơ thể thật sự không được.
Cô đứng không được, ngồi cũng không xong, mặt tái mét, bệnh tật mà phải chạy giữa đám đồng nghiệp nhìn y như linh hồn.
Cuối cùng cô không chịu nổi được nữa nên cô xin nghỉ!
Có điều sau khi xin nghỉ cô vẫn ở lại đài truyền hình, ôm ly nước ấm uống không ngừng trong phòng trà nước, như vậy mới hơi hóa giải được cảm
giác đau đớn trong bụng.
Đào Anh Thy không ngốc. Nếu cô về trong giờ làm thì Tư Hải Minh sẽ phát hiện đường đi của cô không đúng. Tới lúc đó gọi điện là chuyện nhỏ, nhỡ
may anh bỗng tới phòng trọ thì sợ là cô không đối phó được!
Lần đầu tiên thì còn may mắn chứ lần thứ hai thì sao? May mắn có lẽ chỉ đến một lần mà thôi!
Trước mặt Tư Hải Minh, thật không có tâm lý may mắn.
Ngay khi Đào Anh Thy ôm ly nước vào lòng híp mắt cuộn người nằm trên ghế thì một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên.
“Sao thế?”
Cơ thể Đào Anh Thy hơn run, mở mắt ra nhìn về phía cửa ra vào. Tư Viễn Hằng cao lớn vững chãi đứng ở đó, cau mày nhìn cô.
Thấy Đào Anh Thy ngẩn ra, anh ta tới gần, kéo gần khoảng cách: “Tôi nhớ của cô là cuối tháng. Bây giờ còn sớm mà?”
Đầu tiên là Đào Anh Thy sửng sốt một chút, lập tức vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Là như cô nghĩ à?
Nhưng trước kia kinh nguyệt của cô đều là cuối tháng, vô cùng chuẩn.
Cho nên tới bây giờ Tư Viễn Hằng còn nhớ chuyện nhỏ như vậy…
Trong lòng Đào Anh Thy không biết mùi vị gì, rung động và chua xót.
“Tới trước.” - Đào Anh Thy liếc anh ta một cái rồi không nói gì nữa.
Cô tưởng Tư Viễn Hằng sẽ nói tiếp gì đó không ngờ anh ta trực tiếp xoay người rời đi.
Đào Anh Thy lẳng lặng nhấp một miếng nước trong ly.
Bây giờ cô và Tư Viễn Hằng không còn là gì của nhau nữa rồi, còn mong anh ta nói gì nữa cơ chứ?
Hay là muốn anh như trước đây, chăm sóc cô cẩn thận từng ly từng tí lúc cô đau bụng kinh?
Đừng quên bây giờ anh ta là bạn trai của Tần Diễm My. Sự dịu dàng của anh nên dành cho người khác rồi, không phải là cô.
Cô lại càng không có tư cách có được lần nữa…
Đào Anh Thy uống hết ly nước, định đứng lên rót ly thứ hai thì Tư Viễn Hằng xuất hiện, trên tay còn cầm gì đó.
Đào Anh Thy hơi ngẩn ra, cái ly trên tay đã bị lấy đi.
Cái ly tới tay Tư Viễn Hằng. Anh ta mở nước gừng đường đỏ mình mua ra, đổ vào ly, rót nước vào pha thêm rồi đưa cái ly tới trước mặt Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy lẳng lặng nhìn ly nước đường đỏ bốc hơi nóng trước mặt: “Sao anh…”
“Đừng quá cảm động. Chuyện này trước kia làm nhiều rồi, làm thêm một lần mà thôi”
Tuy răng Tư Viễn Hằng nói không sao cả, nhưng không hiểu sao Đào Anh Thy lại muốn khóc. Vì sao anh ta luôn
khiến cô nhớ tới trước kia?
Không thể…Không thể quên ư? Vậy phải làm sao mới tốt đây?
Nghĩ tới mối quan hệ bây giờ giữa mình và Tư Hải Minh, cô đã không còn tư cách gì nữa, cũng không có lá gan cầm nắm lấy sự dịu dàng ngắn ngủi của người đàn ông khác.
Đúng thế, người yêu cũ của cô đã trở thành người đàn ông không thể chạm vào rồi…
“Cảm ơn! Không cần đâu” - Đào Anh Thy dứt lời rồi xoay người rời khỏi.
Vừa ra khỏi phòng trà nước, cổ tay cô đã bị một sức mạnh kéo cô lại.
“Tư Viễn Hằng…”
Tư Viễn Hằng không nói gì, kéo thẳng cô tới phòng trang điểm của Tần Diễm My, hơn nữa còn khóa trái cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.