12
A Sơ trở thành ma đầu phu nhân dưới một yêu trên vạn yêu trong mắt những tiểu yêu quái khác.
Nhưng cậu không vui.
Cậu không cảm thấy Đại ma đầu thích cậu là bao, Đại ma đầu chẳng qua chỉ bị khó ngủ mà thôi.
Ngoài coi cậu là cái gối ôm, đùa bỡn trêu chọc cậu ra, cũng chẳng để ý gì đến cậu.
Thật ra A Sơ cũng tự biết mình, cậu hoàn toàn không cảm thấy mình có thể khiến Đại ma đầu thần hồn điên đảo như trong thoại bản nói được, cũng không mong chờ gì Đại ma đầu rơi vào trong ổ gà của cậu, nhưng mà, cậu thật sự muốn biết tại sao Đại ma đầu lại đối xử khác với cậu như thế.
Hôm nay là tiết Trung thu, trăng trong núi vừa to vừa tròn, giống như bánh mè đường phèn trên trấn vậy.
A Sơ ở trong phòng ngủ than thở, Đại ma đầu vẫn chưa về, trời tối một cái là mắt cậu mù dở không nhìn thấy gì cả.
Nhàm chán không có chuyện gì làm, A Sơ lại nhớ tới lúc có thoại bản rồi.
Đang lăn lộn trên giường thì cậu đụng phải cái gì đó, đau lắm. Cậu đưa tay sờ, phát hiện bên dưới chiếc giường ngày ngày mình vẫn nằm có một căn mật thất.
Bạn hỏi sao biết đó là mật thất? Bởi vì cậu lăn xuống đó luôn rồi.
Chíp!
A Sơ đau đến chíp chíp.
Mật thất dười này không biết nối đến con đường nào trong núi, tóm lại cậu cũng không nhìn thấy rõ, lăn một vòng rồi đụng trái đụng phải một hồi, mới loáng thoáng cảm giác được ánh đèn phía trước.
Thậm chí còn nghe thấy cả giọng nói.
Cậu biết chủ nhân giọng nói kia, là yêu quái thủ hạ của Đại ma đầu, bình thường còn nổ bắp ngô cho cậu ăn, cậu vui vẻ chạy lại thì nghe thấy yêu quái nói chuyện.
“Rốt cục lúc nào Đại vương mới động thủ? Kéo dài lâu thế rồi.”
“Thằng gà tinh ngốc kia chẳng hiểu sao lại tốt số thế, nuốt được nửa viên nội đan thành tinh của Đại vương chúng ta…”
“Tai vách mạch rừng! Ngươi cứ luôn ẩu tả như vậy, những chuyện này phải giữ kín trong bụng ấy!”
“Ta chỉ cảm thấy làm yêu thật khó. Chuyện nuốt nội đan này, có lẽ đã hòa vào máu thịt con gà tinh kia từ lâu rồi, sợ là phải nhổ lông lấy máu, moi tim đào gan mới có thể tìm lại được…”
Đoạn sau A Sơ không nghe thấy gì nữa, trong đầu chỉ có một câu ‘nhổ lông lấy máu, moi tim đào gan’ chạy vòng vòng trong đầu.
Cậu ngồi chồm hỗm dưới đất run lẩy bẩy, khóc không kiềm chế được, rồi khóc đến ngất xỉu.
Chờ đến lúc tỉnh lại đã là ba ngày sau, Đại ma đầu nổi giận đùng đùng ngồi bên giường trông nom cậu, mắng cậu vừa đần vừa khờ.
A Sơ nhìn dáng vẻ lo lắng của Đại ma đầu, đầu tiên là mắt rưng rưng lại muốn khóc, xong lại nhớ ra cái gì đó, nín toàn bộ nước mắt trở về, chỉ trưng đôi mắt ướt nhẹp nhìn đối phương.
“Ngươi… sao ngươi lại bắt ta vào núi vậy.”
A Sơ nhỏ giọng hỏi một cách đáng thương, cậu trơ mắt nhìn vẻ mặt Đại ma đầu mất tự nhiên trong nháy mắt, rồi trả lời cậu.
“Bắt ngươi về làm áp trại phu nhân đấy.”
Đây là một câu thoại trong quyển thoại bản《Thâu tâm chíp chíp thâu chíp chíp》, A Sơ vẫn còn nhớ.
Cậu mím môi, rồi lại mím môi, không biết đang quyết tâm chuyện gì.
Chíp chíp chíp?
Sắc mặt Đại ma đầu thay đổi, lập tức ôm lấy A Sơ, trên mặt không thể tin được: “Ngươi nói gì?!”
A Sơ cười nhẹ, trong nụ cười cất giấu cái gì đó, dường như rất chân thành.
“Vậy ngươi… đồng ý làm vợ chồng với ta không?”
13
Đại yêu quái tiểu yêu tinh ở trong hay ngoài núi mấy ngày nay đều đổ xô vào núi, rất sợ chậm một bước thôi sẽ không kịp tiệc cưới của Đại ma đầu.
Phải biết vị Đại ma đầu này không chỉ có công lực thâm hậu, mà còn là nhân vật chính trong các thoại bản hot hit nhất trên thị trường.
Nhiều thiếu nữ yêu quái nghe tin bọn họ thành thân mà khóc không thành tiếng, cảm động đến độ hai ngày nay chưa ăn cơm.
Tốt quá rồi!
Người có tình rốt cục cũng thành người nhà!
Đường trong hiện thực, quả nhiên là ngon nhất!
Ngay cả hiệu sách bán thoại bản đã trăm năm nay cũng vì việc đại hỷ này mà tung ra ——《Thâu tâm chíp chíp thâu chíp chíp chi chíp chíp chíp!》bản đặc biệt.
Bầu không khí bên ngoài vui mừng hớn hở là thế nhưng lại không thể truyền tới trái tim A Sơ.
A Sơ ở trong căn phòng đỏ rực, mặc bộ quần áo đỏ rực, không có chuyện gì làm ngồi bóp ngón tay.
Tại sao phải thành thân chứ?
Rõ ràng không cần phải thế mà.
Chẳng qua cậu chỉ không muốn đến khi bị moi tim lấy máu rồi mà vẫn còn là một con gà tơ không hiểu chuyện đời mà thôi.
Ai biết sau khi cậu nói ra câu kia rồi, Đại ma đầu mãi chẳng nói gì cả, chỉ ôm cậu cười ngây ngô, gặm mấy miếng lên mặt cậu, cậu chưa kịp phản ứng thì Đại ma đầu đã phái thủ hạ đi chiếu cáo thiên hạ, thiệp mừng cứ như cánh hoa bay ra ngoài.
“Em mặc bộ đồ cưới này trông thật đẹp.” Đại ma đầu vào phòng, tươi cười ôm gà tinh ngồi ở bên giường, “Chờ có lâu không?”
“Không có.” A Sơ chỉ đợi ở trong phòng ngủ một lúc, Đại ma đầu đã ném lại toàn bộ khách khứa bên ngoài đi về phòng.
“A Sơ.”
“Ừm?” Tay nhỏ của chíp chíp chíp bị Đại ma đầu nắm lấy, cậu ấm ức nhìn tay mình bị Đại ma đầu đặt lên lồng ngực đỏ rực giống mình kia.
Thình thịch! Thình thịch!
“Từ nay về sau ta sẽ một lòng một dạ đối xử tốt với em, cưng chiều em, nếu như trái lời thề — thần hồn…”
“Được rồi!” A Sơ đưa tay lên bịt miệng Đại ma đầu, cậu không muốn nghe những lời giả dối ấy, cũng không lạ gì lời thề, được cưng chiều gì đó.
Dù sao Đại ma đầu này nói gì cũng đều để lừa cậu hết, không thể tin được.
Mấy ngày qua vẻ cuồng ngạo kiêu căng của Đại ma đầu không biết đã ném mất tiêu đến chỗ nào rồi.
Hắn không nghĩ tới, nhóc gà tinh này còn biết đau lòng cho hắn.
Đại ma đầu đột nhiên lạnh mặt: “Nhóc yêu tinh nhà em có phải cố ý hay không.”
“Cố ý gì cơ?” A Sơ sợ hết hồn, cho rằng mình bị lộ chuyện lừa cưới.
“Cố ý chui vào bụng ta…” Đại ma đầu nhìn đôi mắt trợn tròn của A Sơ, giải thích, “Trở thành trái tim của ta.”
A Sơ không cười nổi, cứ nghĩ đến một ngày mình sẽ bị người trước mặt này nuốt ăn là sợ đến run rẩy,
“Sao lại run thế? Lạnh sao.”
“Không, không phải… ta không lạnh.” A Sơ đột nhiên đổi lời, “Không! Ta lạnh! Lạnh!”
Đại ma đầu không hiểu: “Rốt cục là lạnh hay không lạnh?”
A Sơ mặt dày chui vào ngực Đại ma đầu, ôm ý niệm dù có chết cũng phải làm quỷ no bụng, cắn răng run lập cập nói lẩm bẩm.
“Ôm… ôm ôm, ôm ta đi.”
Chíp! Chíp chíp chíp!