Ác Ma Nữ Nhân Đại Chiến Một Cái Ngốc

Chương 1: Trùng sinh




Tại mội góc tối của hoàng cung Nguyệt Lạc quốc, băng ngục đã bỏ hoang gần năm mươi năm nay đang được bí mật sử dụng làm nơi giam giữ nàng, Lạc Nhạn, người đứng đầu tổ chức sát thủ hoàng gia Nguyệt Lạc.
Trong mật thất dưới lòng đất, một thiếu nữ thân mình mảnh khảnh yếu ớt bị xiềng xích khóa hai tay lại, mười hai cây Khống Hồn đinh dài bằng một gang tay bị đóng trên cột sống nàng không ngừng toát ra hồn lực, những chú ngữ cổ xưa được khảm trên thân đinh dận dờn tỏa sáng như chính bản thân nó đang sống vậy. Bản thân Lạc Nhạn vốn là Huyền cấp ma pháp sư, thực lực không thể nói là đứng thứ nhất đại lục nhưng trong Nguyệt Lạc đế quốc thì lại khó tìm ra đối thủ, sức mạnh ma pháp chắc chắn là dư thừa để nàng thoát khỏi xiềng xích này, nhưng chính đôi Băng Linh huyền thiết xích lại là thiên địch đối với hỏa nguyên tố sư nàng, cộng thêm mười hai cây Khống Hồn đinh hút đi linh hồn lực, làm suy yếu bản nguyên tu vi. Nếu không có nó, có lẽ cố gắng liều mình thì Lạc Nhạn cũng thoát ra được------
“Ha, đừng có ảo tưởng chuyện thoát khỏi đây nữa Lạc Nhạn đại nhân…. À không, ngươi không còn là Lạc Nhạn đại nhân nữa, phải gọi ngươi là Vũ Yên chứ nhỉ? Ha ha ha” Một tràng cười trào phúng phát ra từ người nam nhân mới bước vào mật thất, hắn gọi ra vừa rồi chính là tên khai sinh của Lạc Nhạn – Lạc Nhạn chính là tên được tổ chức ban xuống cho nàng khi mới gia nhập, từ lúc đó đến nay nàng vẫn luôn sử dụng nó. Nhưng khi tên Mộc Đạo này tới đây, Vũ Yên đã hiểu mọi chuyện, nàng chính thức bị vứt bỏ.
Cảm thấy người đối diện không phản ứng lại, Mộ Đạo có phần mất hứng, lại tiếp tục mở miệng khiêu khích. “ Ai dô, giả cái gì bộ dạng thanh cao, ngươi phải bội tổ chức, phản bội chủ nhân, nhân chứng vật chứng đều có, cho dù có trốn thoát khỏi nơi này thì cũng chẳng thể nào thoát khỏi Linh Đô, lại càng không thể thoát khỏi Nguyệt Lạc quốc. Trước sau gì cũng từng là người đứng đầu tổ chức, không lẽ ngươi không rõ ràng sự khổng lồ của nó?”. Vừa nói, Mộc Đạo vừa quan sát biểu hiện của Vũ Yên, cảm thấy có sự dao động của hồn lực nàng ta rồi rất nhanh bị Khống Hồn đinh áp chế, khiến cho bản thể run lên một hồi đau đớn, hắn lại cười dài một cách khinh miệt.
“Thật ngu ngốc a, ngươi chắc đau đớn lắm, nào lại cầu xin đại gia đi, nể tình cũ ta có thể cầu xin chủ nhân cho ngươi chết toàn thây nha.” Mộc Đạo hắn tiến lại gần hơn tới ngồi xổm trước mặt nàng giở giọng thương xót nói với Vũ Yên.
Lời hắn nàng không để tâm, nhưng trước ngực hắn đeo một cái huy hiệu bằng vàng chói lóa lại đập thẳng vào mắt nàng, khiến nội tâm đã rất khó khăn mới bình ổn được của nàng lại cuồn cuộn nổi sóng. Bảy viên ngọc bảy màu sắc được khảm nạm rất sống động mặt trên của huy hiệu. Bảy viên ngọc!
“Ngươi…. Thế chỗ ta?” Đôi mắt nàng như dại ra, đôi môi khô khan mới có thể phát ra được thanh âm. Xâu chuỗi tất cả sự kiện lại, một đáp án chợt lóe ra trong đầu nhưng nó khiến Vũ Yên thật khiếp sợ chẳng dám tin. “Đây là chỉ thị của hắn?” Nàng không tin, bản thân chính là một Huyền cấp ma pháp sư, thân thủ lại chẳng kém ai, tại sao hắn lại loại bỏ nàng? Vũ Yên dám chắc giá trị lợi dụng của nàng là vẫn còn, nhưng….. tại sao chứ?
“Thật không hổ danh là Các chủ a, mới một chút đã nắm được vấn đề.” Mộc Đạo cười gian, hắn không ngần ngại cầm lên cái cằm tinh xảo của Vũ Yên để mắt nàng nhìn hắn. Phát hiện trong con mắt đó từng đợt sóng hỗn loạn, bao cảm xúc phẫn hận, oan ức, không tin tưởng, hoang mang … cùng xuất hiện trong đôi mắt đỏ xinh đẹp đó. “Sao nào? Không tin sao? Ngươi nghĩ giá trị của ngươi bằng được tiểu chủ nhân sao?” Hắn rất thích đả kích Vũ Yên, xem nàng ta giãy dụa trong tuyệt vọng luôn là mong muốn của hắn, ai bảo trước đây nàng ta luôn dùng đôi mắt lãnh ngạo đó nhìn hắn, bây giờ thời thế thay đổi, hắn phải làm gì đó trả thủ chứ?
“Tiểu chủ nhân?” Vũ Yên cố gắng bình ổn lại cảm xúc của mình, giữ trí óc tỉnh táo trở lại, nàng muốn biết rõ nguyên nhân.
“Đúng vậy, nghĩ thử xem, hoàng tử duy nhất của Nguyệt Lạc đế quốc mà lại chỉ là Nhân Mang chi Hỏa hồn linh thì chẳng phải đem mặt của đế quốc đem chó tha sao? Nên cuối cùng sau bao nhiêu lựa chọn thì chủ nhân vẫn quyết định dùng Thần Mang chi Hỏa hồn linh của ngươi để ghép vào thân thể hoàng tử.” Giọng nói mang vài phần trào phúng, hỏa hồn linh ở Nguyệt Lạc đế quốc có vẻ khan hiếm, nhưng không phải không có, vốn dĩ chủ nhân chỉ chọn một Tiên Mang hồn linh cho hoàng tử, nhưng dưới sự tác động không ít của hắn, cộng thêm sự đa nghi vốn có của chủ nhân nên đã quyết định chọn Vũ Yên nàng ta.
“Hừ, hắn muốn nhưng có thể nhận được không, chưa nói ghép được hay không, chỉ cần đưa hỏa hồn linh của ta vào cơ thể đứa bé đó cũng đủ thiêu đốt nó rồi.” Cuối cùng cũng hiểu được, nhưng chuyện này là không thể, để ghép hồn linh là một chuyện vô cùng khó, chưa nói đến dược vật cần để hỗ trợ, trước hết phải xem xét hồn linh có phù hợp với thân thể được ghép hay không. 400 năm trước đã từng có dược sư đã nghiên cứu ra phương pháp ghép hồn linh, nhưng đổi lại phải trả cái giá quá lớn, chỉ những người giàu có, hoàng thân mới có đủ khả năng ghép, họ bắt giết những nhân tài có hồn linh thánh cấp trở lên để thực hiện cấy ghép khiến cho con cháu trong dòng tộc có thể trở thành thiên tài vượt cấp. Khoảng thời gian đó là thời đại đen tối của các ma pháp sư, không ai dám ra đường vào ban đêm, trẻ con không dám xin nhập học trường dạy ma pháp lại càng chẳng dám đi kiểm tra pháp lực, chỉ sợ lộ ra mình là thánh cấp hồn linh liền có thể bị bắt đi bất cứ lúc nào. Trong khoảng mười năm, tất cả cái quốc gia trên Huyền Linh đại lục không tìm ra nổi một nhân tài kinh thế, những đứa trẻ hoàng tộc, đại gia thì với bản tính ỷ lại của chúng lại càng không tìm ra một người nổi bật mặc dù có nền tảng vượt trội. Do đó, các quốc gia thống nhất với nhau, nghiêm cấp hành động ghép linh căn, nếu bị phát hiện ra sẽ chịu hình phạt tối cao của Thần điện.
Nói lan man quá, tóm lại là hành động của đế vương Nguyệt Lạc quốc là sai trái, nếu bị Thần điện phát hiện sẽ bị nghiêm trị.
Nhưng quay trở lại vấn đề là ghép hồn linh, thực ra mà nói, nó không phải thực sự là phần hồn, mà là một chất không xác định được tồn tại trong xương, khác với tủy, ngoài ra còn tồn tại trong máu, nhưng rất khó để chiết xuất ra, chủ yếu là ở xương sống. Khi ghép thì người bị lấy hồn linh sẽ bị dùng ba mươi sáu cây đinh đâm vào ba mươi sáu huyệt vị quan trọng, đâm tới tận trong xương rồi bị ba mươi sáu cường giả khống chế thông qua đó hút đi hồn linh, người được ghép cũng sẽ bị hút đi ba phần bốn hồn linh trong cơ thể rồi nhanh chóng được bổ sung bằng hồn linh của người kia nhằm giúp đề cao chất lượng hồn linh. Một phần tư lượng hồn linh còn lại sẽ được các cường giả dùng hồn lực đưa vào thân thể da thịt của người đó.
Về người bị cướp đi hồn linh thì sao? Chết!
Nói thì nghe có vẻ đau đớn đấy, nhưng sự thực lại càng đau hơn, rút đi hồn linh căn bản người bị rút đi phải còn sống, trong quá trình không được ngất đi hoặc chết đi, nếu không tất cả hồn linh của họ sẽ đồng thời chết đi, không thể sử dụng. Một thân một mình bị áp chế, phải luôn tỉnh táo để thừa nhận thống khổ, đó là điều con người bình thường khó có thể chấp nhận được, nên đa phần trong đó người bị cướp đi đều chết trong quá trình đó.
Còn người chịu nhận tới hồn linh cũng phải có một thân thể phù hợp, nếu không hồn linh với nguồn năng lượng kinh khủng, nếu không chịu được thì nó có thể bùng nổ, phá nát xương cốt toàn thân của người đó, khiến người đó trực tiếp nhận cái chết, hoặc nhẹ là tàn phế toàn thân.
Nên nếu tiểu hoàng tử mới bốn tuổi chịu hồn linh Thần Mang chi Hỏa của nàng, nàng dám chắc chín phần sẽ bị hỏa bạo mà chết. Đơn giản nàng là chủ nhân của nó, làm sao không hiểu được năng lượng khổng lồ của nó mang lại chứ? Bản thân nàng còn luôn chịu sự giày vò của nó nói chi tiểu hoàng tử.
Ghép hồn linh? Mơ hão!
Nhìn nét mặt khinh bỉ của Vũ Yên, Mộc Đạo chỉ cười dài, hắn hiện tại là người thắng cuộc thì cần gì chấp nhất con sâu này. “Vẫn không tin sao? Được thôi, dù sao thì chủ nhân cũng lệnh ta đem ngươi đi.” Phía sau xuất hiện hai tên to con, hồn linh cao cấp trực tiếp tiến tới áp giải nàng đi.
Sau đó một chuỗi dài ba ngày ba đêm chịu đựng thống khổ của việc rút đi hồn linh, Vũ Yên mất đi hồn linh đau đớn chết đi. Thân xác nàng sau đó bị đem vào một hỏa lô to lớn cao tới bốn thước, rộng ba thước, trực tiếp thiêu đốt.
______Mình chỉ là đường cắt ngang___________
“Ha ha ha, con người bé nhỏ ngu ngốc, ngươi hận sao?” Một âm thanh quỷ dị phát ra từ trong ngọn lửa của hỏa lô.
“....” Vũ Yên hoảng sợ nhìn thấy thân thể chính mình bị thiêu rụi trong ngọn lửa ma quái, nàng hận chứ, hận vô cùng, hận đến mức muốn ăn tươi nuối sống bọn chúng. Nhưng nàng hiện tại hiểu rõ chính mình là một linh hồn, lại nghe được một âm thanh quái dị đó, cùng với áp lực từ dị hỏa sinh ra khiến nàng có tám phần kiêng kị nó. Điều duy nhất Vũ Yên có thể làm bây giờ chính là yên lặng.
”Hận nhưng không xúc động, có vẻ không ngoan đấy---- ---” Âm thanh quỷ dị đó lại tiếp tục nói, nó có thể thấy được sóng linh hồn của Vũ Yên, làn sóng đó dao động một cách mạnh mẽ, trước giờ nó chưa từng thấy ai có sóng dao động mạnh mẽ đến vậy, nhưng bề mặt linh hồn này lại tỏ vẻ trầm mặc, không đáp lời nó, xem ra có vẻ không phải người ngu.
”Con người ngu ngốc, nếu như ngươi đồng ý giao dịch, ta sẽ giúp ngươi sống lại.” Kéo dài thanh âm, giọng nói quỷ dị lại đưa ra một đề nghị vô cùng hấp dẫn đối với Vũ Yên.
Nàng nghe lời của hắn, chỉ đưa ánh mắt nhìn xuống thân thể đã bị đốt cháy thành tro, không vội vàng đáp lời hắn. “Ngươi là ai? Làm sao ta biết được ngươi có thực hiện giao kèo, hay là ngươi trực tiếp ăn linh hồn của ta. Trước hết nói về điều lệ trong giao kèo đi.”
”Hừ, con người ngu ngốc, đến đường này còn bày đặt đấu trí với ta sao?” Hắn kiêu ngạo trả lời, giọng nói lại mang vài phần khinh bỉ, nhưng cũng trả lời những thắc mắc của Vũ Yên. “Ta chính là ngọn lửa đang thiêu rụi cơ thể ngươi - Ma Hỏa - Thần hỏa của ma tộc. Chưa nói ta có thực hiện giao ước hay không, nếu như muốn ăn linh hồn của ngươi thì chỉ một cắn là xong còn ở đây kì kèo với ngươi sao? Cái ta muốn ăn chính là ngọn lửa thù hận trong linh hồn ngươi. Bổn đại gia có thể lưu giữ linh hồn ngươi trong bản nguyên của ta, rồi tìm cho ngươi một cơ thể phù hợp để trú ngụ. Chỉ có một điều kiện đơn giản thôi, đó là ngươi phải luôn cho ta “ăn” lửa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.