Ác Ma Pháp Tắc

Chương 408: Phần I:Hài kịch




Vị thiếu gia Dupont này của dòng họ Senna bỗng nhiên hô ra một tiếng làm cho mọi người lập tức kinh hãi! Trong toàn trường, tất cả giới quyền quý xuất thân từ đế đô và quý tộc trung thành với hoàng gia. Mỗi người đều nhìn vị thiếu gia nhà Senna này với ánh mắt kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, còn có người suýt nữa thì tức giận mắng ra.
Mà ở trong bao sương xa xa, hai người Dransa Matheus và bá tước Billia cũng đều mặt không biểu cảm.
Hiện giờ vị thiếu gia này kêu ra cái giá ấy, rõ ràng chính là đang tranh đoạt cùng Đỗ Duy rồi!
Dưới thái độ kinh ngạc và phức tạp của mọi người, Thánh nữ công chúa điện hạ đi chậm rãi lên lầu. Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người đã đi tới bao sương của nhà Senna, cũng không chú ý tới ánh mắt của mọi người mà sóng vai ngồi ở cùng nơi với vị tiểu thiếu gia này.
Mắt thấy vị thánh nữ này dường như có vẻ rất thân mật cùng vị tiểu thiếu gia Dupont, ngay cả Đỗ Duy cũng không khỏi có chút kinh ngạc...
Thánh nữ thấp giọng nói một câu gì đó ở bên tai của Dupont, Dupont lập tức gật đầu liên tục, cất giọng bất mãn lớn tiếng nói:
-Này, ta đã hô giá rồi! Nếu không ai đáp lại thì xem như ta đã mua!
Hắn mới vừa nói xong, quản gia trung niên của gia tộc kia ở phía sau vốn vẫn đang vô cùng khiếp sợ, giờ phút này rốt cục đột nhiên tỉnh ngộ trở lại, mặt biến sắc, kinh ngạc nhìn vị thiếu gia này của mình, thấp giọng kêu:
- Thiếu gia! Ngàn vạn lần không được đâu! Ngài! Ngài không thể làm như vậy!
Dupont quay đầu nhìn thoáng qua quản gia, tức giận nói:
- Ngươi nói cái gì! Ta mua một món đồ cũng phải do ngươi quản lý ư?
Vẻ mặt quản gia này hoang mang rồi rất nhanh thấp giọng nói:
- Thiếu gia! Thứ này... Cũng không thể tùy tiện mua... Ngài... Ôi! Ngài… Ngài làm như vậy chính là sẽ mang họa lớn đến cho gia tộc đấy! Sau khi trở về, hầu tước đại nhân thế nào cũng tức giận...
- Nói hươu nói vượn! Dupont trách mắng:
- Mua về cái thứ này chính là làm việc thiện! Làm sao cha lại trách mắng ta!
Quản gia này câm miệng không trả lời được. Hắn là người hiểu biết, biết loại đồ này sao có thể đụng vào! Vị thiếu gia này của mình không biết gì! Cũng không biết vì sao bỗng nhiên làm ra hành động như vậy -- cái này rõ ràng chính là đang đối nghịch cùng hoàng gia đấy! Loại chuyện này, đối với gia tộc mà nói tất nhiên chính là họa lớn.
Trong lòng hắn lo lắng, nhưng mà vì bên cạnh thiếu gia còn có thánh nữ nên không tiện nói rõ, chỉ dám lo lắng nói:
- Nhưng mà hầu tước đại nhân… Hầu tước đại nhân....
- Cha ngã bệnh nhiều ngày, chuyện bên dưới sớm đã có nói để cho ta làm chủ! Ta mua đồ gì cũng phải do ngươi tới can thiệp ư! Hỗn láo!
Dupont ở trước mặt thánh nữ bị thuộc hạ của mình trách móc. Ngay lập tức cảm thấy mất mặt mũi. Trong cơn giận dữ lời nói càng lớn tiếng hơn:
- Một ngàn vạn kim tệ! Thứ này ta mua chắc chắn rồi! Này! Trọng tài! Sao ngươi còn không tuyên bố!
Giờ phút này ánh mắt toàn trường đều hướng về phía bao sương này, phía trước loại bao sương này là kiểu mở rộng một nửa, chỉ có một mảnh lan can. Trong đó phát sinh gì thì mọi người phía dưới có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa phía trên tiếng bọn họ nói chuyện lại lớn, người trong toàn trường cũng nghe được rất rõ.
Quản gia này hiển nhiên là một người khôn ngoan. Mắt thấy thiếu gia nhà mình làm ra loại chuyện này, làm sao hắn không sợ hãi? Hắn đương nhiên là cũng biết sức nặng của vật phẩm này cùng hàm nghĩa trong đó. Hôm nay thiếu gia làm ra loại việc làm này, không thể nghi ngờ chẳng khác nào đưa tới họa lớn cho gia tộc! Chỉ là vị thiếu gia này trong ngày thường mặc dù có chút ít kiêu căng nhưng cũng chưa từng có làm ra loại chuyện hỗn láo này.
Hắn là một người trung thành với gia tộc, mắt thấy loại trường hợp này. Bản thân nói gì thì nói đều phải ngăn cản. Sau khi nghĩ ra một quyết định, hắn cũng bất chấp mà đắc tội thiếu gia. Chạy nhanh gấp gáp tới trước lan can rồi lớn tiếng nói với gã Zach ở trên bục:
- Zach tiên sinh. Báo giá vừa rồi không tính! Gia tộc Senna sẽ không đưa tiền ra mua thứ này.
-Đồ hỗn láo!
Thiếu gia Dupont đột nhiên giận dữ. Dưới Nhiều ánh mắt nhìn chăm chú. Bản thân hắn là thiếu gia trong gia tộc mà lại bị một quản gia phản bác trước đám đông. Làm sao không nổi giận, chỉ vào quản gia này mắng:
- Đức Khắc! Ngươi quá láo xược rồi! Một người quản gia nho nhỏ như ngươi, dựa vào cái gì....
-Thiếu gia!
Quản gia này sắc mặt tái nhợt nhưng kiên định lắc đầu:
- Chuyện này ngài là sai lầm cực kì lớn, ta tuyệt đối không cho phép ngài đưa tới cho gia tộc loại tai họa này! Hầu tước để cho ta đi theo ngài chính là mệnh lệnh cho ta để ý mọi chuyện. Mắt thấy ngài muốn gây họa, làm sao ta có thể mặc kệ!
- Ngươi...
Dupont đang trong cơn tức giận. Hắn vốn chính là một tên bị thịt nên dưới cơn phẫn nộ điên cuồng lại ngược lại nghẹn lời. Dù sao khi cha để cho quản gia này đi theo mình xác thực có ý tứ ràng buộc bản thân.
Bỗng nhiên! Chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười "khanh khách", Thánh nữ điện hạ trên mặt che mạng kia bỗng nhiên cười quyến rũ, tiếng nói trong trẻo, thong thả nói:
- Ai cha! Dupont, xem ra quy củ nhà Senna các ngài quả nhiên cùng nhà người khác không giống nhau. Một người quản gia đầy tớ cũng dám can thiệp chuyện của chủ nhân cơ đấy!
Lời này của nàng như đổ dầu vào lửa. Mặt Dupont lập tức đỏ sậm thành màu tím, hắn giận dữ mắng:
- Đức khắc! Ngươi chỉ là tên đày tớ làm quản gia ở trong gia tộc ta! Là một con chó nhà Senna chúng ta nuôi thôi! Hôm nay ngươi còn phản lại nữa!
Nói xong, hắn lại có thể không để ý thân phận đã đi tới, nhấc chân, một cước đá về phía quản gia kia. Quản gia Đức Khắc nghiêng người tránh ra, lo lắng tức giận giương mắt nhìn thoáng qua Thánh nữ, cũng chỉ đành nén giận mà nói với thiếu gia Dupont:
- Thiếu gia, bất kể ngươi nói như thế nào, hôm nay chuyện này ta tuyệt đối muốn ngăn cản ngươi… A!
Hắn còn chưa nói hết, đã hô lên một tiếng đau đớn, hóa ra thiếu gia Dupont mắt thấy đá hắn không được, thuận tay lấy từ trên bàn một cái chén trà nện vào đầu hắn. Khoảng cách hai người không xa nên Đức Khắc lập tức đã bị nện trúng trán, chén trà thủy tinh vỡ vụn, ngay lập tức hắn vỡ đầu chảy máu.
Dupont dưới sự phẫn nộ điên cuồng làm ra hành động mất thân phận lớn như vậy, quý tộc có thân phận ở phía dưới này, mỗi người đều là nhíu mày, trong ánh mắt nhìn về phía vị thiếu gia này có sự phẫn nộ lại có vài phần khinh bỉ.
Quản gia Đức Khắc che lại cái trán, trong khe hở ngón tay chảy ra máu, nhưng lui ra phía sau từng bước rồi lớn tiếng kêu lên:
- Thiếu gia, ngươi nhất định phải làm xằng làm bậy, ta không có cách nào, chỉ có thể trở về xin hầu tước đại nhân tới thôi!
Nói xong, hắn lại lớn tiếng quay về phía dưới bục quát:
- Zach tiên sinh, thiếu gia chúng ta đấu giá không có thực. Hắn cũng không phải tộc trưởng gia tộc, một ngàn vạn kim tệ hắn cũng nắm không được! Chuyện này là hắn vượt quá quyền hạn bản thân mà làm, không tính toán gì hết! Lúc này ta trở về xin hầu tước đại nhân tới!
Nói xong, hắn xoay người muốn rời bao sương đi ra ngoài. Cơn giận của Dupont không thể nén, vẻ mặt dữ tợn. Bỗng nhiên hắn từ trong tay áo rút ra một thanh tiểu đao, nhằm tới giữa lưng quản gia đâm tới.
Hắn lôi ra tiểu đao, người phía dưới thấy sự việc đã trở nên nghiêm trọng. Ngay lập tức tới tấp hô lên, Đỗ Duy ở bên cạnh cũng cau mày nhìn hắn.
Một cái quy củ đầu tiên trong nhà đấu giá chính là bất luận kẻ nào đến nơi đây tham dự đấu giá cũng tuyệt đối không cho phép mang theo vũ khí. Quy củ này mỗi người đều biết. Nhưng mà đây cũng là phòng quân tử mà không đề phòng tiểu nhân. Dù sao từng người tới nơi này đều là thân phận cao quý, bảo vệ ở cửa đâu có thể kiểm tra từng người?
Mắt thấy một thanh tiểu đao của thiếu gia Dupont đâm tới. Quản gia Đức Khắc cũng nhanh nhẹn. Nghe thấy phía dưới kinh hô, chỉ biết không hay, vội vàng lắc mình một cái né tránh một nhát đâm này. Chỉ là tiểu đao sắc bén, thoáng cái đã cắt bị thương bả vai của hắn, ngay lập tức máu chảy ra như suối.
Vẻ mặt Dupont đầy sát khí, tiểu đao trong tay dính vết máu. Mắt thấy một nhát đâm thất bại, lại đi tới một cước đá ngã quản gia này tiếp tục vung tay đâm, trong miệng mắng:
- Ngươi, con chó này! Ai cho ngươi không nghe lời của ta!
Thấy hắn ta sắp kết liễu mạng của lão quản gia, Đỗ Duy ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, từ bao sương giơ tay bắn ra. Một tiếng rít gió nổi lên, đầu ngón tay hắn lập tức lộ ra một hoả cầu nhằm chính giữa cổ tay của thiếu gia Dupont đánh tới. Tiểu tử này bị quả cầu lửa làm bỏng, đau đớn, tay buông lỏng tiểu đao rơi trên mặt đất, nhanh chóng bịt cổ tay kêu lớn.
Hoả cầu của Đỗ Duy vô cùng lợi hại, sau khi nện ở cổ tay của hắn rồi đốm lửa nhỏ bắn tung tóe trên quần áo. Ngay lập tức mấy chỗ đều bắt lửa, thiếu gia Dupont này vừa đau vừa sợ, liên tục kêu lớn!
Ngược lại quản gia Đức Khắc ở trên mặt đất, thật sự là một người trung thành. Mặc dù bị thiếu gia làm bị thương nhưng ngược lại vội vàng bò lên, không để ý miệng vết thương của mình đau đớn, nhào lên người thiếu gia, liên tục phủi phủi, đem ngọn lửa dập tắt đi.
Bá tước Billia cùng Dransa ở xa xa xem hài kịch. Hai người hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đều biết hầu tước tộc trưởng của gia tộc Senna kia là người luôn luôn già dặn thận trọng. Hơn nữa y mặc dù không xem như phái trung thành hết mức của hoàng gia, nhưng có lẽ sẽ không hòa lẫn với loại nước đục này, xưa nay khi gặp chuyện là bo bo giữ mình, tuyệt đối sẽ không trêu trọc loại tai họa này.
Thiếu gia này làm chuyện như vậy. Nhất định không phải ông già hắn bày mưu đặt kế! Chỉ sợ...
Nhìn bộ dạng thân thiết của Thánh nữ công chúa và hắn, trong lòng hai người đều sáng tỏ, chẳng lẽ là mỹ nhân kế?
Giờ phút này rốt cục có mấy người hầu ở phòng đấu giá gấp gáp đi lên trên, mở cửa bao sương rồi chạy ào vào, đem hai người kéo ra. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trong chốc lát lửa trên người thiếu gia Dupont được dập tắt. Dưới cơn tức giận một quyền đã đánh tới quản gia Đức Khắc. Hắn không áy náy đâm bị thương người hầu trung thành này nữa, cũng không cảm động đối phương giúp bản thân dập tắt lửa trên người, ngược lại lửa giận trong lòng càng phát ra, cho rằng bản thân xảy ra sự việc xấu hổ như vậy đều là do người hầu này không nghe lời mà tạo thành. Một quyền này nện ở trên cái mũi của Đức Khắc, ngay lập tức máu mũi chảy dài. Đáng thương cho quản gia Đức Khắc trung thành, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, kêu một tiếng "ôi chao" lui ra phía sau, nhưng nhìn thẳng thiếu gia, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng và đau xót.
Dupont dùng sức thoát khỏi người hầu của phòng đấu giá ở hai bên đang đỡ bản thân, xoay người rống lớn nói với Zach ở trên cái bục phía dưới:
- Ngươi còn thất thần cái gì! Thứ này không ai đáp giá, chính là thuộc về ta!
Zach đứng ở trên cái bục, nhìn hài kịch diễn ra này, ngược lại hắn lại thoải mái. Nhìn thoáng qua ngài công tước nhà mình ở xa xa, mắt thấy vẻ mặt Đỗ Duy dường như rất lạnh lùng. Trong lòng hắn rõ ràng chủ nhân có chủ ý nên cũng không lên tiếng.
Trong lòng Đỗ Duy cười lạnh, đã chậm rãi đứng lên, đứng ở trước lan can của bao sương. Cách lan can, cười nói ấm áp với thiếu gia Dupont trong bao sương bên cạnh:
- Thiếu gia Dupont, ngài khỏe chứ? Ta muốn xin hỏi ngươi một chút. Chuyện này, là ngài bị tình thế bắt buộc ư?
Dupont nhìn Đỗ Duy, không chút che dấu địch ý trong mắt, hừ một tiếng nặng nề:
- Công tước đại nhân! Ta đương nhiên là chắc chắn muốn thứ này rồi!
Nói xong lại cúi đầu liếc mắt nhìn thánh nữ ở bên cạnh.
Vừa rồi mặc dù có người hầu của phòng đấu giá chạy ào vào trong bao sương dẹp hài kịch, cũng như đỡ vị thiếu gia này cùng quản gia của hắn, nhưng mà dù sao thân phận của vị thánh nữ điện hạ này bất đồng. Nàng là Thánh nữ của thần điện, lại có thân phận của công chúa, mọi người cũng không dám đi gặp mặt nàng, chỉ là đứng ở bên cạnh của nàng.
Đỗ Duy quan sát cẩn thận, thiếu gia Dupont này vốn vẻ mặt dữ tợn nhưng mà khi nhìn về phía thánh nữ, ánh mắt lập tức trở nên ôn nhu nồng nhiệt, ý ái mộ trong đó không che dấu chút nào.
Đỗ Duy nheo nheo mắt, đem ánh mắt chuyển hướng vị thánh nữ điện hạ, vị thánh nữ điện hạ này cũng đánh giá Đỗ Duy. Ánh mắt hai người tiếp xúc, đều là lạnh lùng cười.
- Tốt lắm!
Đỗ Duy gật gật đầu, sau đó thở dài, chỉ vào vị thiếu gia này:
- Không phải sợ sai lầm, đáng sợ chính là không biết gì! Ta rất thương xót ngươi!
Sau đó hắn quay đầu hướng về mọi người phía dưới. Cao giọng nói một câu:
- Các vị khách nhân tôn quý, bản thân là chủ nhân của nơi này. Ta tuyên bố. Xét thấy vừa rồi phát sinh tình huống đặc thù kia, đấu giá tạm dừng!
Dupont đột nhiên nhảy dựng lên. Tức giận nói:
- Ngươi dựa vào cái gì làm như vậy!
Đỗ Duy cười nhạt:
- Chỉ bằng lời nói này của ta.
Sắc mặt của hắn dần dần chuyển sang lạnh lẽo, âm thanh truyền khắp toàn trường:
- Có ai cảm thấy ta không có tư cách có thể đứng ra nói chuyện!
Người một phái theo hoàng gia tự nhiên không ai phản đối. Mà người phía nam đến sau khi nghe vài lời này, dường như có người muốn mở miệng nhưng mà đón nhận ánh mắt âm u lạnh lẽo của Đỗ Duy rồi thân thể cũng không chịu được mà run lên.
Đỗ Duy ở Tây Bắc hai năm, trừng mắt giết người! Sớm đã được nuôi dưỡng toàn thân sát khí, sát khí cô đọng hiện rõ ra. Ai dám đối mặt cùng hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.