Trong phòng một mảnh sát khí nghiêm liệt, một loại hàn khí thấu xương chiếu lên người Đỗ Duy. Đỗ Duy cảm thấy mình như một con ếch bị rắn độc nhìn chằm chằm vậy. Người hầu áo xám phía sau Lam Hải tuy vẫn yên lặng đứng đó nhưng từ sau khi Đỗ Duy nói ra câu "là địch hay bạn". Mắt hắn như ưng nhìn chằm chằm Đỗ Duy, sát khí thấu xương cũng chiếu lên người Đỗ Duy.
Rõ ràng là một người tướng mạo bình thường, mặc trang phục người hầu, trên mặt hắn không có bất kì biểu tình nào, cứ như vậy đứng sau Lam Hải. Nhưng chỉ một ánh mắt của hắn lại mang đến cho Đỗ Duy một cảm giác nguy hiểm cực độ, loại cảm giác áp bức giống vậy Đỗ Duy chỉ cảm thấy được trên người cao thủ như Hussein hoặc là Rodriguez nhưng rõ ràng gã người hầu này cũng có khí thế như vậy! "Đinh" một tiếng, ly trên tay Đỗ Duy rớt xuống đất vỡ vụn. Ánh mắt người hầu áo xám như kiếm sắc, trên người Đỗ Duy tuy chịu áp lực ngàn cân từ loại ánh mắt này nhưng trên mặt vẫn không lộ nửa điểm nào. Hắn thậm chí còn xoay người quay đầu lại, thân không hề phòng ngự đối mặt với người hầu đó. Sau đó nhìn Lam Hải, trên mặt cười như rất nhẹ nhàng, than nhẹ một cái nói:
- Lam Hải tiên sinh, xem ra trong lòng người đã có quyết định?
Thân thể Lam Hải xiết chặt tấm áo bông tựa trên ghế, ông. Trong gió lạnh thấu xương buổi sáng sớm, như một người già già nua bình thường, đưa tay run rẩy cầm lấy ly nước, uống một ngụm. Sau đó ông thở dài một hơi, tiếng thở dài hiển lộ hết sự mệt mỏi, thấp giọng nói:
- Ngài công tước Hoa Tulip, nếu ta muốn thành địch với ngài thì lúc trước sao lại phải tặng cho tám mươi học trò của ta chứ!
Đỗ Duy cười nhạt một tiếng, ánh mắt chuyển nhanh, nói:
- Lam Hải tiên sinh ! Ta vừa rồi đã nói : dụng ý lúc trước của ngài chưa chắc là đơn giản. Ngài trợ giúp ta bình định tây bắc chưa chắc không phải là không có lòng riêng, hôm nay phái người mời ta đến đây…cái gọi là trăng đêm gió cao đêm giết người …
Nói tới đây Đỗ Duy không khỏi ngẩn đầu nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, cười lạnh một tiếng, quay đầu lại, mắt nhìn chằm chằm Lam Hải. Ngữ khí hắn tuy nhẹ nhàng nhưng ánh mắt nặng nề:
- Hiện tại tuy không phải là đêm tối, trên trời không có ánh trăng nào. Nhưng mà nơi này rất hoang vắng, chỉ có gió nhẹ nước lặng, nếu giết một người rồi đem giấu cũng rất là bí mật. Nếu chết ở một nơi như vậy, sau khi chết mỗi ngày vẫn có thể nghe sóng lớn cũng xem như không tệ !
Lam Hải nghe vậy cười ha ha một tiếng, sau đó ông ta vẫy vẫy tay ý bảo người hầu áo xám sau lưng đi khỏi. Người hầu áo xám trước không chịu, chần chờ nhìn nhìn Lam Hải, trong mắt có chút do dự. Lam Hải lặng lẽ thở dài một hơi:
- Ngươi đã theo ta nhiều năm nay, với thực lực hiện tại của ngươi cũng xem là không tệ. Nhưng một lát người đó đến, cho dù ngươi ở lại chỉ sợ một chiêu của người đó cũng không tiếp nổi. Ta đã đến ngồi đây thì tự nhiên sẽ có cách.
Người hầu áo xám mắt thấy thần sắc chủ nhân kiên định như vậy. Tuy không tình nguyện nhưng cũng tuân lời lui ra ngòai, đóng cửa phòng lại. Khi trong phòng còn lại hai người Đỗ Duy và Lam Hải, Lam Hải cười cười nói:
- Hiện tại ngươi an tâm rồi chứ, ta chỉ là một người yếu nhược thôi. Công tước Hoa Tulip đại danh đỉnh đỉnh chẳng lẽ lại sợ một người già nua yếu nhược sao?
Đỗ Duy cười cười:
- Đệ tử môn hạ Đại Tuyết Sơn sao lại có người vô dụng!
Dừng một chút, Đỗ Duy lại nói:
- Lúc nãy ông nói "người đó đến" là ý gì? Ngươi nói "người đó". Chẳng lẽ hôm nay ngoài ta ra ông còn hẹn người khác sao?
- Cũng không phải là người ngoài gì, một người bạn già thôi !
Thần sắc Đỗ Duy chợt động: "bạn già?"
Lam Hải nhìn ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi :
- Bạn già có rất nhiều loại, vị bạn già này là loại luôn một lòng muốn lấy mạng ta. Nguồn: https://trumtruyen.vn
Nói xong câu này, ông xoay người lại nhìn Đỗ Duy, thần sắc thản nhiên :
- Ngài công tước, ngài hãy cứ an tâm đi ! Ta mời ngài đến thật ra chỉ là muốn ngài làm một khán giả thôi.
Đỗ Duy lại không cho là vậy:
- Khán giả? Ta luôn đối với cái việc làm khán giả không có hứng thú , mặc kệ là ông giết người hay người khác giết ông. Xem cảnh như thế chẳng lẽ là việc thú vị sao? Hay là sở thích của Lam Hải tiên sinh người giết người hay bị người giết đều thích có người quan sát bên cạnh?"
Lam Hải cười cười:
-Ta đương nhiên không có loại sở thích như vậy, chỉ là hôm nay ngài không làm khán giả không được. Ta nghĩ ngài công tước ở tây bắc rất hiếu kỳ đối với chuyện của Đại Tuyết Sơn nhỉ. Người mà hôm nay ta đợi chính là khách đến từ Đại Tuyết Sơn.
Tuy Đỗ Duy mang một bụng nghi vấn nhưng nhìn vẻ mặt cao thâm khó lường của Lam Hải nên không biết tiếp tục hỏi ra sao? Nhất thời không khí trong phòng đọng lại. Gió sớm thổi mạnh, một già một trẻ ngồi đối mặt nhau trong phòng, ở giữa là một bình nước lạnh. Hai người mang tâm tư riêng , không nói gì thêm. Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, trời dần sáng rõ, chân trời phía xa ngoài cửa sổ nổi lên một chút màu trắng như bụng cá, ánh bình minh ẩn hiện phía chân trời. Lam Hải nhìn mặt trời sắp mọc phía xa nhẹ giọng nói:
- Thời khắc gần tới rồi! Ta và hắn đã hẹn nhau nhiều lần mà hắn chưa từng trễ hẹn. Hôm nay, chắc cũng không ngoại lệ.
Cũng vào lúc này, lòng Đỗ Duy có một cảm giác. Hắn là ma pháp sư nên giác quan mẫn cảm hơn xa so với người thường. Hắn ngồi đây tuy tai không nghe được nửa điểm âm thanh nào nhưng tinh thần lực bao trùm cả tòa tiểu lâu, đột nhiên có một loại cảm ứng kì lạ, thấy có một lực lượng cổ quái tiến vào phạm vi tinh thần lực của bản thân. Đỗ Duy dụng tâm bắt lấy, nhưng cái loại cảm ứng này quá kì quái. Một tia xâm nhập vào phạm vi tinh thần lực của bản thân chỉ là chớp qua một cái thôi. Hiển nhiên tu vi tinh thần lực của người mới đến phải cao hơn hắn một bậc.
Đỗ Duy trong lòng có loại cảm ứng này đang muốn mở miệng nói lại nghe thấy Lam Hải thở dài nói:
- Hắn đã đến rồi !
Trong lòng Đỗ Duy mãnh liệt sinh ra một tia cảnh giác theo tiếng thở dài của Lam Hải, trong lòng hắn dường như có một loại cảm ứng, không khỏi phải ngẩng đầu lên xem. Trong khỏanh khắc ngắn ngủi Đỗ Duy ngẩng đầu lên, đằng sau bức bình phong gần cửa vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện một bóng người. người này không biết đã đến từ lúc nào? Đột nhiên đứng đó như bóng ma .
-Nhiều năm trôi qua mà tai ngươi vẫn còn rất thính !
Một tiếng nói nhẹ nhàng êm tai vang lên làm cho người nghe dễ có cảm giác thân thiện. Nhưng tiếng nói êm tai như vậy lọt vào tai Đỗ Duy lại như có một lực hút kỳ lạ, trường tinh thần lực mà Đỗ Duy bao trùm xung quanh như bị ném trúng một hòn đá, tạm thời không thể bảo trì sự an tĩnh vốn đầu. Hơn nữa âm thanh cổ quái của người đó cứ như mang theo một loại sức mạnh mê hoặc khiến người không tự chủ được bị hấp dẫn. Thậm chí ngay cả ma pháp sư tinh thần lực mạnh mẽ như Đỗ Duy cũng tạm thời tâm linh thất thủ khi lời nói ấy !