Ác Mộng Đều Sẽ Kết Thúc

Chương 4:




04.
Ý thức mơ màng, giống như ở trong bóng tối vô tận này tôi lại phải chịu đứng một lần tra tấn nữa.
Những kí ức u tối đó từ lâu đã bị giấu kín đi, nay một lần nữa chậm rãi sống lại, tràn đầy ác ý mà lôi kéo tôi, nói với tôi rằng, vĩnh viễn tôi không thể thoát khỏi nó.
Không biết luân hồi bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện ánh sáng.
Ý thức dần dần khôi phục, tôi kinh ngạc mà phát hiện chính mình đang nằm trên giường.
Không phải, mà là cơ thể tôi đang trên giường, linh hồn của tôi đang lơ lửng ở không trung.
Trên người tôi cắm đầy ống dây, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, nằm im không nhúc nhích trên giường bệnh đầy mùi sát trùng.
Mẹ tôi quỳ gối trước giường bệnh, cúi đầu khóc nức nở.
“Cô nói xem đứa nhỏ này sao lại không hiểu chuyện như vậy hả, tôi vì con bé mà mệt muốn chet, mà con bé thật sự nhảy l.ầu cho tôi xem, một chút cũng không biết ơn...”
Lòng tôi lập tức lạnh băng.
Quả nhiên, tôi còn muốn chờ đợi điều gì nữa, chờ đợi bà ấy thấy tôi chet sẽ hối cải sao?
Cho dù tôi chet, bà ấy vẫn thượng đẳng, chỉ biết chỉ trích tôi là đồ vô ơn, vĩnh viễn sẽ không thay đổi được.
Hai hộ sĩ tuổi trẻ trước phòng bệnh bĩu môi, ghé sát lại thì thầm:
“Là người mẹ này ép bức con gái đến mức nhảy l.ầu, khi đứa nhỏ ngã xuống bà ấy nằm liệt khóc kêu trời kêu đất. Hiện tại đứa con không chet, lại bắt đầu mắng nó, đứa nhỏ này thật sự xui tám đời mới gặp một người mẹ như vậy!”
“Đúng thiệt, cứu cả ngày cả đêm mới đem người về được, nghe nói là đụng vào đầu nên không biết có thể tỉnh lại hay không, nói không chừng cả đời này trở thành người thực vật”
Vẻ mặt giáo viên đầy mệt mỏi mà đi tới nhẹ giọng nói với mẹ tôi: “Mẹ Lê Dĩnh, chúng tôi đã hỏi Trương Văn Văn rồi, con bé nói con bé mắng cô trước, mà Lê Dĩnh vì bảo vệ danh dự của cô mới đánh nhau với con bé..”
Mẹ tôi ngẩn người, trầm mặc trong chốc lát, mất tự nhiên mà nói: “Lê Dĩnh chính là xúc động quá mức, có cái gì mà không thể nói chuyện đàng hoàng đâu, tôi lại không cần nó như thế, bớt gây phiền cho tôi, tôi đã cảm ơn trời đất”
Giáo viên khẽ nhíu mày, thở dài.
Tôi lại bình tĩnh mà nhìn mẹ tôi.
Cho tới bây giờ, bà ấy vẫn không thay đổi một tí nào, tôi hi vọng tôi chet đi rồi có thể làm bà ấy tỉnh ngộ, chính là cuối cùng tôi phát hiện, tôi chỉ vì sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình thôi.
Đột nhiên tôi có chút hối hận.
Đúng lúc này, ba tôi vội vã chạy từ bên ngoài vào, có lẽ ông ấy nhận được tin tức từ mẹ tôi liền ngồi máy bay tới đây, hành lý cũng không có, cổ áo cũng không bẻ, chân còn mang dép lê.
Ông ấy đỏ mắt mà ngồi gục bên giường tôi, nghẹn ngào khóc, thân thể run rẩy không nói nên lời.
Ông ấy cứ ngồi quỳ như vậy bên giường bệnh, tay túm góc nhỏ chăn.
“Dĩnh Dĩnh...”
Ông ấy tự tát chính mình, giọng nói nức nở: “Nếu lúc đó ba nói chuyện với con nhiều một chút thì tốt rồi, tất cả là do ba, đều do ba hết!”
Mẹ tôi bĩu môi.
“Giả mù sa mưa, khóc cho ai xem, sao không làm gì đi”
Sắc mặt ba tôi thay đổi, tôi thấy thân thể ông ấy run nhè nhẹ, tay nắm chặt góc chăn nổi lên gân xanh.
Trong mắt ông ấy mãnh liệt sự hận thù, đi tới nắm cổ áo của mẹ tôi, nghiến răng mà nói: “Tôi đem con bé cho bà, mà bà đối xử với con bé như vậy?”
Mẹ tôi chửi: “Cái gì mà đem con bé cho tôi, còn không phải là do ông không muốn lo cho nó, sợ ảnh hưởng tới việc ông tìm người mới, ông cho rằng mặt mình dán vàng hả?!”
Ba tôi phẫn nộ tột đỉnh, lớn tiếng nói: “Mỗi tháng tôi đều đưa cho bà phí nuôi dưỡng, tiền học phí của con bé đều là tôi bỏ ra, tôi đã mua nhà cho con bé rồi, nếu tôi nuôi con bé nhất định sẽ tốt hơn so với bà”
“Lúc đó, tôi kêu Lê Dĩnh đi theo tôi, là Lê Dĩnh nói sợ mỗi ngày bà uống rượu tới chet, mới ở lại theo bà, chăm sóc cho bà! Chính bà nhớ lại đi, mỗi lần bà uống say, ai là người chăm sóc cho bà? Hiện tại con bé đang sống sờ sờ bà lại muốn nó chet đi, Trương Gia Phương, bà có phải là người không?!”
Mẹ tôi sửng sốt, đôi mắt chậm rãi đỏ.
Một lát sau, bà ấy ngồi bệch dưới đất, vươn tay ôm đầu, đem mặt vùi vào đầu gối.
Bà ấy nhỏ giọng nói: “Tôi sai rồi”
Giọng nói càng nghẹn ngào hơn.
“Dĩnh Dĩnh, mẹ sai rồi”
“Chính là, chính là mẹ cũng muốn tốt cho con thôi”
“Mẹ đều là vì tiền đồ của con thôi”
“Chờ con trưởng thành, hiểu chuyện, con sẽ hiểu cho mẹ”
Tôi cười lạnh, căn bản thì bà ấy vẫn không biết bà ấy sai ở đâu.
Tôi đột nhiên hi vọng tôi và bà ấy thay đổi, nhìn xem bà ấy trải qua tất cả những gì mà tôi từng trải, thì bà ấy có thể lí giải được giống bà ấy nói hay không.
Đêm tối, mẹ tôi nằm ở giường bên cạnh, nặng nề ngủ.
Ngoài cửa sổ gió thổi to, ý thức của tôi dần mơ hồ.
Chờ tôi tỉnh lại, tôi giật mình phát hiện ra, mẹ tôi thật sự đã trở thành tôi.
Bà ấy giống như mất hết kí ức, thật sự trở thành tôi, đang trải qua những gì tôi từng chịu.
Lúc này bà ấy đang nằm trên giường, sắc mặt phiếm hồng nhìn như phát sốt.
Tiếng đập cửa truyền đến, Trương Gia Phương dùng sức đập mạnh vào cửa, trong miệng hùng hổ: “Sao lại không dậy, mày lười như vậy hả, về sau còn làm gì được đây, dậy ăn cơm!”
Mẹ tôi hoảng sợ, có chút khó chịu mà xốc chăn lên đẩy cửa ra: “Mẹ, con giống như bị phát sốt, con không muốn ăn cơm”
“Chỉ biết giả bệnh, chẳng có tí tiền đồ gì, giống ba mày! Tao nói cho mày nghe tao không muốn bị xoay vòng vòng, đứng dậy ra ăn cơm nhanh, ăn xong còn đi học!”
Mẹ tôi khó khăn mà mặc quần áo, đứa nhỏ 6,7 tuổi sinh bệnh nên cả người bủn rủn, bà ấy miễn cưỡng ngồi trên ghế nhìn thấy mì xào hành tây, mặt liền khó chịu hơn.
“Mẹ..” bà ấy cầm đôi đũa, nhỏ giọng nói: “Con không muốn ăn hành tây”
Hành tây được nấu chín mềm, vị ngọt tanh cùng với vị cay nồng.
Trương Gia Phương quăng đũa đi, lạnh lùng nói: “Làm cho mày ăn là tốt rồi, mày không muốn ăn thì đi kiếm tiền làm cho tao ăn đi, tao bảo đảm không bắt bẻ!”
“Mới sáng sớm nấu cơm cho ăn còn bày đặt kén cá chọn canh, mày có biết không, hành tây là loại rau củ tốt nhất trên thế giới!”
Mẹ tôi chịu đựng mà ăn một ngụm hành tây, theo tâm sinh lý mà bắt đầu buồn nôn, khóe miệng chảy nước.
“Ọe”
Bà ấy ngẩng đầu, đôi mắt chứa nước mắt mà nói: “Mẹ, con không ăn đâu, ăn vào liền nôn”
Sắc mặt Trương Gia Phương trở nên hung ác, bà ấy cầm chén cơm vứt xuống đất, chỉ vào mặt mẹ tôi chửi ầm lên:
“Mẹ nó, súc sinh mày có ăn không, mày không ăn tao đánh chet mày!”
Mẹ tôi sợ tới mức cả người run rẩy, một ngụm lại một ngụm mà nhai, vừa nuốt liền muốn nôn ra. Cổ họng co rút tới nổi nước mắt liên tục rơi.
Cuối cùng bà ấy không nhịn nổi, chạy tới bồn cầu là nôn.
Trương Gia Phương mắng lớn: “Sao mày lại không quý trọng đồ ăn, mày biết hành tây bao nhiêu tiền một kí không, tao liều mạng ở bên ngoài kiếm tiền, mà mày lại lãng phí tiền như vậy!”
Mẹ tôi nức nở nói: “Sao mẹ cứ nấu hành tây, mẹ rõ ràng biết con ghét nhất ăn hành tây mà, mẹ làm món khác không được sao?”
“Hành tây có dinh dưỡng nhất, hành tay chống ung thư!”
Mẹ tôi không thể nhịn được mà phản bác: “Mẹ căn bản không phải vì nó có dinh dưỡng, rõ ràng mỗi lần con không ăn cơm thì mẹ có bao giờ ăn hành tây đâu, mẹ chính là muốn lăn lộn con, chính là muốn tra tấn con!”
“Mẹ từng nói với con, mẹ là mẹ nên không ai được xâm phạm tới uy quyền gia trưởng của mẹ, con không sợ bị ghét, con phải nói chuyện với mẹ!”
Trương Gia Phương nổi trận lôi đình, tiện tay túm lấy cái ghế phang vào mẹ tôi.
Mẹ tôi theo bản năng mà duỗi tay ra chắn cho nên bị góc bén nhọn của ghế đập vào làm mất một miếng da, máu chảy đầm đìa.
Ba tôi lúc này vừa làm xong ca đêm về, sốt ruột nắm lấy tay mẹ tôi, mắng Trương Gia Phương: “Cô có bệnh hả, có ai làm mẹ như cô đâu, lấy ghế đánh con mình, đánh chet rồi thì làm sao?”
Trương Gia Phương hung dữ nhìn mẹ tôi: “Mày trốn cái gì, tao cũng không thật sự muốn đánh mày, nếu mày né thì đã không có việc gì rồi, đúng là quỷ gây chuyện”
Mẹ tôi ngẩn người đứng ở đó, mờ mịt mà rơi nước mắt, một câu cũng không nói.
Lòng tôi tràn ngập vui sướng.
[ Mẹ ơi, thì ra mẹ cũng không thích ăn cái gì thì sẽ từ chối.
Thì ra mẹ cũng sẽ buồn nôn, cũng sẽ khóc.
Nhưng mà rau củ trên thế giới rất nhiều loại, tại sao mẹ lại ép buộc con ăn thứ con ghét nhất.
Rõ ràng con không ăn, cũng sẽ không chet!
Thì ra mẹ cũng biết, cái gọi là muốn tốt cho con chỉ là đang phát tiết tức giận thôi, chỉ là muốn bảo vệ uy quyền gia trưởng thôi.
Vậy tại sao mỗi lần như vậy mẹ đều nghĩ nó là chuyện chính nghĩa đâu.
Mẹ thật sự cho rằng, con cái đều là kẻ ngốc không phân biết được tốt xấu, đúng sai sao? ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.