Ác Mộng Đều Sẽ Kết Thúc

Chương 3



03.

Gió tiếp tục thổi bên tai, tôi từ từ tiếp đất, lại nhớ tới lúc tôi 13,14 tuổi, học cấp hai.

Tôi mang bạn học về nhà chơi, đây là bạn tốt nhất của tôi ở cấp hai, tôi từng tới nhà cô ấy rất nhiều lần mà chưa lần nào mời cô ấy tới nhà tôi.

Cô ấy nói với tôi điều này nhiều lần, tôi không còn cách nào nữa chỉ có thể căng da đầu mà dẫn cô ấy với một người bạn khác đi về nhà.

Trong nhà không có ai, chúng tôi ngồi xem TV, nói chuyện vui vẻ với nhau.

Đột nhiên, tiếng khóa cửa vang lên.

Tim tôi ngừng đập một nhịp, cứng đờ xoay người nhìn cửa.

Mẹ tôi say khướt đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy tôi, bà ấy liền nhăn mày.

Theo bản năng mà tôi đứng lên, một cảm giác lạnh lẽo sợ hãi bao phủ tôi.

Ở thời thơ ấu của tôi, có hai việc mà tôi sợ hãi nhất.

Một là ba tôi đi công tác, hai đó chính là mẹ tôi uống rượu.

Mỗi khi uống rượu mẹ tôi giống như người mất trí, rất giống tang thi, bà ấy sẽ dùng ngôn từ ác độc để khủng bố, nhục mạ tôi, sẽ vứt đồ vật, sẽ đánh tôi.

Tôi thật sự sợ hãi bà ấy uống rượu, sợ tới nhiều năm sau này vẫn không thể nào quên đi được.

Có lẽ là do có bạn tôi ở đây nên mẹ tôi thu liễm một chút, thậm chí có chút hiền hòa.

“Bạn con?”

Tôi gật đầu: “A, phải ạ”

Bạn tôi cũng đứng dậy chào: “Chào dì ạ”

Mẹ tôi ừ một tiếng, cởi giày vào phòng.

Bà ấy đóng cửa lại không biết làm gì, ở trong đấy nghe tiếng đồ vật bị rơi, sau đấy bà ấy thay quần áo đi ra ngoài.

Có lẽ là do thấy vẻ mặt ôn hòa của mẹ mà lá gan tôi lớn hơn mọi ngày một chút.

Cũng có lẽ là do có bạn bè bên cạnh, tôi muốn biểu hiện quan hệ của tôi và mẹ rất tốt.

Cũng có thể là do tôi quá hâm mộ cảnh bạn mình kéo tay mẹ cô ấy, nói chuyện thoải mái vô tư.

Tôi như ma xui quỷ khiến mà nói: “Mỗi ngày uống nhiều như vậy làm gì, sau này mẹ có thể uống ít hơn không?”

Lời vừa nói ra, tôi liền biết không ổn rồi.

Sắc mặt mẹ tôi thay đổi, lông mày dựng đứng, hung dữ mà mắng: “Mày là cái gì mà quản tao?”

“Mày có biết, mỗi ngày tao ở bên ngoài đi xã giao là vì cái gì không? Còn không phải là vì lo cho sói mắt trắng như mày ăn uống?”

“Đồ vô ơn”

Hai người bạn ngây ngẩn, không biết phải làm gì quay đầu nhìn tôi.

Từ trước tới nay tôi đều không dám tranh cãi.

Nhưng mà lần đó, bởi vì ánh mắt khác thường của bạn bè mà tôi phản bác lại: “Con nói không đúng hả, vốn dĩ mẹ không nên uống rượu!”

Mẹ tôi nghiến răng nghiến lợi mà tiến tới, trước ánh mắt khiếp sợ của bạn bè tôi, bà ấy giơ tay tát mạnh vào mặt tôi!

Cái tát này rất đau, đánh tới nỗi trước mặt tôi tối sầm, khóe miệng nổi lên tia máu.

Đầu tôi ong ong, mất một lúc lâu chưa kịp tỉnh lại thì mẹ tôi lại chỉ vào mặt tôi, tức giận mắng: “Lại nói nữa tao đánh chet mày”

Nói xong liền đóng cửa đi ra ngoài.

Cửa rung lên, tôi bụm mặt, xoay đầu nhìn bạn bè, miễn cưỡng nở nụ cười.

“Gần đây tính tình mẹ tớ không tốt”

“...Ngày thường bà ấy không như vậy”

Bạn bè lúng túng gật đầu, cũng không dám ở lại xem TV tiếp.

“Cái đó, mẹ tớ ở nhà chớ tờ về ăn cơm”. Bọn họ sôi nổi tìm cớ rời đi.

Sau này, hai người bạn này không còn chơi thân với tôi nữa.

Tôi đi học, không có bạn nữa.

Từ đó về sau, tôi không mang bất kì ai về nhà nữa.