Ác Quỷ Đến Từ Hư Không

Chương 11: Câu Lạc Bộ Kì Bí




Ngày hôm sau, Tôn Hạo Minh liên tục làm việc để có thể đến trường đại học của An Tố Vy vào ngày mai. Người cháu họ đã trả lời anh, đó là một ngôi trường danh tiếng, tin tốt rằng nó vẫn còn tồn tại cho đến hôm nay.
Kế hoạch của họ là La Cẩm Vân sẽ giả vờ là người từ câu lạc bộ trường cô tới để giao lưu các câu lạc bộ. Họ sẽ tìm hiểu về những câu lạc bộ và xem có ai biết về vụ án 30 năm trước hay không. Dù thời gian đã qua khá lâu, nhưng các cựu thành viên đều đột ngột bị giết có khả năng sẽ trở thành một câu chuyện được lưu truyền trong câu lạc bộ.
“Cho mình hỏi trường này có những câu lạc bộ nào thế?” La Cẩm Vân hỏi một nam sinh.
Được một cô gái xinh đẹp bắt chuyện, cậu trai trẻ này nhiệt tình liệt kê đầy đủ các câu lạc bộ trong trường.
“... câu lạc bộ quần vợt, ngoài ra còn có câu lạc bộ hóa học, câu lạc bộ vật lý, câu lạc bộ kịch,...”
Tôn Hạo Minh lắng nghe và phân tích. Theo lời kể của ông lão thì An Tố Vy là người sống khép kín và chỉ có quan hệ với nhóm bạn của bà. Người như vậy thì khả năng cao không phải tham gia câu lạc bộ thể thao. Anh loại trừ bớt để giảm tải công việc, những câu lạc bộ như vật lý, hóa học có vẻ hợp với người không thích tiếp xúc như An Tố Vy, chỉ cần ở trong phòng thí nghiệm với các bạn.
“... và câu lạc bộ kì bí.”
“Đó là gì?” La Cẩm Vân quan tâm đến câu lạc bộ cuối cùng.
“Đó là một câu lạc bộ nghiên cứu những hiện tượng hay sự kiện kì lạ trên thế giới. Họ đưa ra các giả thuyết cho những điều khoa học không giải thích được.” Nam sinh kia giải thích.
“Như ác quỷ?” Cô hỏi.
Có vẻ cậu ta không nghĩ cô sẽ hỏi vậy nên có chút lúng túng “Tớ nghĩ là họ cũng có quan tâm đến vấn đề đó.”
“Họ ở đâu?”
Người nam sinh chỉ đường cho họ tới phòng của câu lạc bộ kì bí. Tôn Hạo Minh và La Cẩm Vân cùng nhau đi tới đó.
“Xin cho hỏi, đây có phải câu lạc bộ kì bí không?” La Cẩm Vân hỏi.
“Đúng vậy. Bạn tới để tham gia à? Còn đây là thầy nào thế?” Một cô gái đáp, cô nhìn Tôn Hạo Minh và thắc mắc.
“Tớ không phải sinh viên trường này, đây cũng không phải thầy giáo. Thật ra tớ muốn hỏi một chuyện thôi, liệu cậu có thể trả lời không?”
Cô gái mỉm cười vẻ tự hào, đứng thẳng lưng đáp “Có phải cậu đã nghe thấy hoặc biết tới một hiện tượng kì bí nào đó nên muốn được giải thích không?”
Cô gái nghĩ rằng câu lạc bộ của cô đã có tiếng tăm để người ngoài trường tìm tới xin ý kiến nên rất đỗi tự hào. La Cẩm Vân cũng không muốn cắt đứt sự vui vẻ đó “Có một chuyện tớ rất thắc mắc nhưng không có lời giải đáp. Nghe được các cậu chuyên khám phá những chuyện này nên tớ mong nhận được sự giúp đỡ.”. Ngôn Tình Nữ Phụ
“Không cần khách sáo như thế, vấn đề là gì nào?”
“Cậu có biết vụ ác quỷ đến từ hư không?”
Nghe thấy những chữ này, cô gái giống như đi thi mà trúng tủ, rạng rỡ trả lời “Còn hơn cả biết nữa, vụ việc đó có liên quan mật thiết tới câu lạc bộ này. Bởi lẽ các nạn nhân đều từng là thành viên của câu lạc bộ.”
Sau đó cô gái đi đến tủ tài liệu và nói tiếp “Thông thường thì các tài liệu cũ hơn 10 năm sẽ bị đem đi hủy bỏ. Nhưng vào năm đó xảy ra vụ việc ác quỷ đến từ hư không đó nên câu lạc bộ đã đặc biệt giữ lại những tài liệu của nhóm những người đó.”
Một chồng tài liệu đầy bụi được đặt trước mặt La Cẩm Vân và Tôn Hạo Minh, cô gái dặn dò “Nó cũ lắm rồi, hai người xem cẩn thận nhé.”
Lật qua vài trang, có thể thấy nhóm bạn của An Tố Vy chỉ tập trung tìm hiểu về tà thuật và ma quỷ. Chẳng trách sao câu lạc bộ lại giữ lại những thứ này, có lẽ họ cho rằng nhóm của An Tố Vy thật sự đã từ các nghiên cứu này và triệu hồi được ác quỷ.
“Đây là một vụ án kinh điển tại thành phố Thanh Hà này, và tất nhiên cũng là một chủ đề để câu lạc bộ kì bí thảo luận qua các năm. Có nhiều người tin rằng họ đã triệu hồi được ác quỷ nhưng tớ nghĩ khác. Những tài liệu này tớ đã truy tìm nguồn gốc, đều không đáng tin cả, nên làm sao họ triệu hồi ác quỷ được. Chuyện ác quỷ chỉ là thêu dệt nên mà thôi.” Cô gái khẳng định.
“Biết đâu trong thời gian sau đó họ đã tìm được cách thì sao?” La Cẩm Vân vẫn giữ suy nghĩ của mình.
Tôn Hạo Minh dù đánh giá cao suy nghĩ khoa học của cô gái này nhưng khen cô gái khác trước mặt La Cẩm Vân không phải ý hay nên anh vẫn giữ im lặng. Kẹp giữa đống tài liệu có một phiếu điểm danh của câu lạc bộ năm đó. Có năm cái tên, bằng với số nạn nhân năm đó.
Một trong năm cái tên đó là An Tố Vy. Còn lại là Hứa Nhã, Ngọc Linh Kì, Phí Tiểu Hoa và Lam Hồng.
“Lam Hồng? Chết vào 30 năm trước?” La Cẩm Vân lẩm bẩm.
“Có chuyện gì sao?” Tôn Hạo Minh nhìn ra thái độ lạ của cô.
“Em biết một người như thế. Đó là bà ngoại của em.” La Cẩm Vân cảm thấy khó tin.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.