Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 33: Nước sôi lửa bỏng




Lại nói Lý Đức Toàn bị mấy người kia quấn riết lấy, hết cách đành đồng ý che giấu giúp họ, thế là ông này rón ra rón rén về đến tẩm cung của Khang Hy.
Dận Chân vừa thấy ông ta liền hỏi: “Sao chỉ có mình ngươi, Tâm Di cách cách đâu?”
“Hồi vương gia, thật không may, cách cách cũng ốm rồi. Nô tài đến đúng lúc cách cách vừa đi nghỉ, nô tài không dám đánh thức cách cách.” Đây là cái cớ Lý Đức Toàn nghĩ ra trên đường về, ông này cũng giỏi bịa đấy chứ!
Tiếc thay lí do thực chẳng cao minh chút nào, Dận Chân mới nghe đã thấy có vấn đề: Tâm Di bệnh sao không truyền thái y, đám thái y còn cả đây mà! Hẳn là Tâm Di không ở trong cung, mà giờ này cô ta còn có thể đi đâu nhỉ?
Trong lòng nghĩ vậy nhưng cũng không tiện thốt ra miệng, Dận Chân chỉ nói: “Làm sao giờ… đành vậy, hai giờ nữa là trời sáng rồi, Lý Đức Toàn, đợi trời sáng ngươi chạy qua đó lần nữa.” Dận Chân nghĩ chắc sáng ra là Tâm Di chịu mò về thôi!
“Zha!” Lý Đức Toàn miệng ứng tiếng mà bụng không ngớt lẩm bẩm, “Chết mất thôi, chút nữa mình phải tìm lí do gì đây, đám ranh đó cũng thật là, hại mình đến thảm.”
Đêm đó, đối với nhiều người mà nói, dài như cả thế kỷ… cuối cùng thì trời cũng chịu sáng.
Trong lòng canh cánh không yên nên ngủ chẳng thể sâu, Tiểu Mai Tử là người đầu tiên tỉnh dậy, nhìn ra cửa sổ thấy trời mờ mờ sáng, tuyết đã ngừng rơi, vội vàng đánh thức mấy người kia: “Dậy dậy… trời sáng rồi.”
Đại Hổ nhảy dựng lên: “A, mau, mau, mau đi tìm cách cách.”
Bọn Đại Hổ cuống cuồng đến mức bỏ cả rửa mặt, ba chân bốn cẳng phi ra cửa. Trước khi đi, Tiểu Cát Tử nói với họ: “Nếu cách cách xảy ra chuyện gì thật thì bốn người các anh đừng quay về nữa, về cũng chỉ đợi chặt đầu, trốn được cứ trốn!”
“Không được, không thể để hai người các cô gánh tội, chết thì cùng chết.” Đại Hổ cự tuyệt thẳng thừng.
“Đừng vội nhụt chí, đã đến phút chót đâu nào!” Nhị Hổ chẳng bi quan như mấy người kia.
Tựa người ở cửa nhìn bốn người bọn họ rời đi, Tiểu Cát Tử khẽ cầu khấn: “Bồ tát phù hộ, mong cách cách và bọn họ đều bình an trở về.”
Bên trong sơn động cũng dần sáng lên. Na Lan Đức Duật cả đêm chẳng hề chợp mắt, cúi đầu nhìn Tâm Di nằm trong lòng mình mà vẫn ngủ ngon lành, không khỏi hạnh phúc mỉm cười, “Nàng, ai… sao đâu cũng ngủ được thế!” Lại một khoảng thời gian nữa qua đi, cảm thấy không còn sớm nữa, Na Lan Đức Duật bèn khẽ vỗ má Tâm Di, dịu giọng gọi: “Dậy đi, trời sáng rồi.”
Tâm Di khẽ cử động, mở mắt ra nhìn thấy mắt Na Lan Đức Duật đỏ ngầu, quan tâm hỏi: “Cả đêm anh không chợp mắt chút nào ư?”
“Làm sao dám ngủ chứ, nhỡ dã thú tìm đến thì sao?” Na Lan Đức Duật đứng dậy, “Đừng nói chuyện này nữa, mau về nhà đi, chắc ở nhà lo lắm.”
Hai người vốc tuyết rửa qua mặt mũi rồi lên đường. Họ dìu nhau đi trên đường núi phủ đầy tuyết, chốc chốc Na Lan Đức Duật lại nhắc Tâm Di: “Cẩn thận… Chậm chút…”
“Tôi sốt ruột, muốn về nhà thật nhanh.” Tâm Di ngoảnh đầu nói, không để ý dưới chân, kết quả ngã cái bịch xuống đất.
Na Lan Đức Duật vội đỡ Tâm Di dậy: “Có sao không?”
Tâm Di vừa phủi tuyết bám trên quần áo vừa đáp: “Không sao! Như ngã lên bông gòn ấy!”, trong lòng thầm nhủ, “Lần trước từ trên trời cao thế ngã xuống mà chẳng việc gì! Kể cũng lạ, sao mình cứ ngã hoài vậy nhỉ?”
Na Lan Đức Duật nhìn một vòng xung quanh: “Đây không có ai, tôi cõng cô một đoạn.”
“Chẳng phải anh nói dùng cạn nội lực rồi?!”
Na Lan Đức Duật cười nói: “Cả một buổi tối còn không đủ điều khí hay sao?”
Tâm Di dẩu môi: “Biết đâu tối qua anh cố tình muốn ở lại trong sơn động, tôi nghi lắm!”
“Cô nghĩ tôi đang lừa gạt cô ư?”
“Dù anh có lừa gạt tôi, tôi cũng cam tâm tình nguyện!” Tâm Di e thẹn tiếp, “Tôi tin mọi lời anh nói.”
Na Lan Đức Duật vui mừng khôn xiết: “Thật ư?”
Tâm Di khẽ gật đầu: “Nếu sau này anh phát hiện tôi lừa gạt anh, anh có giận tôi, có vì thế mà không muốn gặp tôi nữa?”
Na Lan Đức Duật nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tâm Di: “Nếu nàng lừa gạt ta, ta sẽ rất buồn, nàng nhẫn tâm khiến ta đau lòng sao?”
“Có thể!”
Bộ dạng nghiêm túc của Tâm Di khiến Na Lan Đức Duật phì cười, anh chẳng tin chút nào: “Bỏ qua chuyện này đi, lại đây, ta cõng nàng!”
Tâm Di nhoài người trên lưng Na Lan Đức Duật, Na Lan Đức Duật thi triển khinh công, đạp tuyết lao vút đi.
“Bay lượn thật là sướng, không biết sau này còn được bay như bây giờ không, giữa trời đất chỉ có hai chúng ta.” Tuy không nhìn thấy nét mặt Na Lan Đức Duật, tuy trong lòng canh cánh âu lo, tuy đất trời lạnh cóng rét mướt, tựa người trên tấm lưng rộng, đầy nam tính của Na Lan Đức Duật, một cảm giác ấm áp trào dâng lên trong Tâm Di, vây bọc lấy cô.
Gần giữa trưa bọn họ mới về đến Đông Trực môn, năm hết tết đến, hai bên đường, người viết câu đối, bán pháo tết, kẻ xách đèn lồng, lựa hàng hóa… nhộn nhịp không sao kể xiết, đâu đâu cũng toát lên bầu không khí náo nhiệt vui tươi đón tết.
Tâm Di và Na Lan Đức Duật sánh vai chung bước.
Bên đường, Thu Yến, Sở Cầm, Hồng Dao ba tỷ muội đương đứng chọn sợi tơ ở một sạp hàng nhỏ.
Sở Cầm lựa qua lựa lại một hồi không lựa được màu sắc ưng ý bèn nói với hai người kia: “Các muội chọn đi, tỷ chẳng ưng màu nào cả.” Cô đặt sợi tơ cầm trên tay xuống, vừa ngoảnh đầu liền nhìn thấy Na Lan Đức Duật và Tâm Di vai kề vai đi ngang qua, vội dùng khuỷu tay thúc Thu Yến và Hồng Dao, “Nhìn kìa!”
“Nhìn gì cơ?” Hồng Dao vừa nhìn quanh vừa hỏi.
Sở Cầm trỏ bóng Na Lan Đức Duật và Tâm Di, đáp: “Na Lan Đức Duật chứ gì nữa, bên cạnh còn có một cô gái, bọn họ vừa sánh bước vừa cười nói, trông có vẻ vui lắm.”
“Tỷ có nhìn nhầm không thế, bên cạnh Na Lan Đức Duật có một cô gái, còn nói cười vui vẻ nữa?!” Đánh chết Hồng Dao cũng chẳng tin.
Thu Yến cũng không mấy tin: “Đi, chúng ta theo xem xem.”
Ba người liền theo gót đối tượng, lúc này, Na Lan Đức Duật và Tâm Di đã đến ngã tư đường.
“Tôi đưa cô về phủ!”
Tâm Di lập tức từ chối: “Không cần đâu, suốt đêm không thấy anh về chắc a mã anh cũng lo lắng lắm, anh mau về ngủ bù một giấc đi.”
“Đâu được! Nhỡ gặp phiền phức gì thì sao?” Nhớ lại chuyện xảy ra lần trước là Na Lan Đức Duật không cách nào an tâm để Tâm Di đi về một mình.
Trái ngược với thái độ căng thẳng lo lắng của anh, Tâm Di chẳng chút để tâm đến “quá khứ” đó: “Ung vương phủ cách đây không xa, lại đều là đường lớn cả, yên tâm đi, không sao đâu mà!”
Thấy Tâm Di kiên quyết vậy Na Lan Đức Duật cũng đành thôi: “Được, vậy chúng ta chia tay ở đây, cô đi một mình cẩn thận. Tôi…chừng nào chúng ta có thể gặp lại?”
Bản thân Tâm Di cũng không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Na Lan, đành đáp: “Nếu rảnh tôi sẽ đến tìm anh.”, dứt lời mỉm cười thay lời chào tạm biệt, quay người rời đi. Na Lan Đức Duật đứng ngây ra đó dõi theo bóng Tâm Di hồi lâu mới quay người đi về hướng Na Lan phủ.
Ba tỷ muội ngầm quan sát từ đầu đến cuối, thấy Na Lan Đức Duật thân mật nhiệt tình với Tâm Di như vậy đều không khỏi bất ngờ, Thu Yến lại càng không vui, cô này đảo mắt một vòng, nói với Hồng Dao: “Nhị sư tỷ, tỷ bám theo cô gái đó xem cô ta là tiểu thư nhà nào? Muội và đại sư tỷ đi gặp Na Lan Đức Duật.”
“Ờ!” Hồng Dao ứng tiếng, lập tức theo sát Tâm Di.
“Đại sư tỷ, chúng ta đi!” Thu Yến gọi Sở Cầm một tiếng, nhanh chân theo sau Na Lan Đức Duật, theo được một hồi thấy anh rẽ vào một con ngõ nhỏ, đây là đường tắt về Na Lan phủ, bèn đưa mắt nhìn đại sư tỷ. Sở Cầm và Thu Yến đồng môn nhiều năm nên không cần nói cũng hiểu ý nhau, hai người đồng thời xuất chiêu nhằm lưng Na Lan Đức Duật tấn công.
Na Lan Đức Duật sớm phát hiện có người bám theo mình, nghe sau lưng có tiếng gió lập tức bước chếch một bước né qua bên, đương định trả đòn thì thấy người tấn công mình là Thu Yến và Sở Cầm lại hạ tay xuống, nghiêm mặt nói: “Các cô đừng nhàn rỗi thế được không!”
Thu Yến “hừ” một tiếng: ”Thấy chúng tôi là đanh mặt, chẳng cười lấy được một cái, sao ban nãy vui vẻ thế?”
“Không liên quan đến các cô.” Na Lan Đức Duật lạnh lùng đáp trả xong quay người đi thẳng, hai tỷ muội lên trước chặn đường.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
“Chúng tôi không có ý gì khác, chỉ hiếu kỳ cô ấy là ai thôi!” Sở Cầm nói.
Ấn tượng của Na Lan Đức Duật với Sở Cầm cũng không tồi, cộng thêm tâm trạng anh lúc này khá là vui vẻ, bèn hỏi: “Tôi không nói thì sao nào?”
“Thì chúng tôi sẽ quấn riết lấy cho đến khi anh chịu nói mới thôi, anh nghĩ xem trên đường nhiều người thế này, nếu thấy chúng ta hỗn chiến sẽ nói gì, chuyện này truyền đến tai cô gái đó, cô ta sẽ nghĩ thế nào?” Thu Yến cũng khá là tinh quái.
“Chủ ý chẳng tồi, có điều, cô đừng tốn công vô ích, cô ấy không giống các cô gái khác.”
“Tôi không tin, có cô gái nào nghe nói người mình thích dây mơ rễ má với cô gái khác mà không nghi kỵ chứ.” Cách nghĩ của Thu Yến cũng là lẽ thường tình.
Na Lan Đức Duật chả rỗi hơi giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi nói lần cuối cùng, cô ấy không giống bất kỳ người con gái nào khác. Đừng bám theo nữa, nếu không đừng trách tôi chẳng nể mặt Tiết đại nhân.”
Thu Yến bĩu môi: “Không nói thì thôi, đằng nào Hồng Dao cũng dò la được.”
Na Lan Đức Duật liếc nhìn hai tỷ muội Thu Yến: “Tôi còn đang nghĩ ba tỷ muội các cô sao thiếu mất một người!” Anh mỉm cười như chẳng có chuyện gì xảy ra, “Tốt thôi, tôi thực muốn xem xem Hồng Dao có thể dò la được tin tức gì. Nếu muốn các cô có thể đến nhà tôi đợi.”
Câu này ngãi đúng chỗ ngứa trong lòng Thu Yến, cô hào hứng kéo tay Sở Cầm: “Được! Chúng tôi đến nhà anh đợi.”
Tâm Di cáo biệt Na Lan Đức Duật, vốn định về thẳng hoàng cung lại sợ Na Lan Đức Duật theo sau, bèn hướng Ung vương phủ thẳng tiến, đi được một lúc Tâm Di cũng cảm thấy có người bám theo: “Anh ta vẫn không yên tâm mình đây mà!” Tâm Di không quay đầu, cứ đinh ninh là Na Lan Đức Duật, trong lòng vừa ngọt ngào vừa lo âu, ngọt ngào vì Na Lan Đức Duật quan tâm mình, lo âu là vì tương lai không biết nên làm thế nào.
Đến cửa Ung vương phủ, Tâm Di ngoảnh đầu nhìn, thấy thế Hồng Dao vội nấp đi. Hồng Dao mà không nấp thì đã chẳng có chuyện gì, Tâm Di cũng không nghi ngờ, cô ta vừa nấp lập tức khiến Tâm Di thắc mắc: “Lẽ nào ban nãy không phải Na Lan Đức Duật mà là cô gái này bám theo mình?” Trong lòng Tâm Di nảy sinh một dấu hỏi to uỵch, cô bèn quay người chạy vụt vào Ung vương phủ.
Hồng Dao nấp một lúc, đợi thò đầu nhìn ra thì chẳng thấy Tâm Di đâu nữa, liền hấp tấp chạy lên trước vài bước, cô vẫn chưa phát hiện mình đang đứng trước cửa lớn của Ung vương phủ: “Ý, đâu rồi?”
Tâm Di từ trong cửa bước ra: “Tìm tôi phải không?”
Hồng Dao giật thót mình, quay người định đi. Lúc này, trong cửa xông ra một nhóm thị vệ, vây Hồng Dao vào giữa.
Tâm Di bước xuống bậc cấp, cười hỏi: “Vì sao đi theo tôi?”
“Đâu có!” Hồng Dao chối phắt.
“Tôi không có thời gian vòng vo với cô, nếu bây giờ cô chịu nói tôi sẽ coi như chẳng có chuyện gì xảy ra, nếu cô không chịu nói thì xin lỗi vậy!” Tâm Di nói với chúng thị vệ, “Cứ bắt lại đã.”
“Đợi chút!” Hồng Dao hơi do dự, “Tôi chỉ muốn biết cô là ai?!”
“Lí do?”
Hồng Dao đỏ bừng mặt: “Ban nãy cô và Na…”
Tâm Di lập tức phẩy tay cắt ngang: “Không cần nói nữa. Cô là ai? Ở phủ nào?”
“Tiểu sư muội của tôi là cháu gái Binh bộ Thị lang.”
“Tiết Ngôn?!” Điều này quả có khiến Tâm Di bất ngờ, cô vốn định hỏi thêm nhưng nghĩ đến mấy người ở Di Uyển, bèn nói với Hồng Dao: “Cô theo tôi.”
“A! Chẳng phải cô nói chỉ cần tôi chịu nói thì coi như không có chuyện gì xảy ra?”
“Yên tâm, tôi chẳng làm gì cô đâu, nhưng giờ tôi có việc gấp phải làm, đành tạm tủi thân cô đôi chút, cô đi theo tôi.”
Đám thị vệ không có lệnh của Tâm Di, vẫn vây chặt lấy Hồng Dao, hảo hán biết thời thế, trước tình huống này, Hồng Dao chẳng còn cách nào khác, đành theo Tâm Di vào trong vương phủ.
Tâm Di đưa Hồng Dao vào phòng dành cho khách: “Cô tên gì? Tiết Ngôn bảo cô bám theo tôi à?”
“Không phải, không phải! Chuyện này không liên quan gì đến Xue bá bá.” Hồng Dao có ngây thơ mấy cũng biết đây là Ung vương phủ, cô nào dám để sự việc này liên lụy đến Tiết Ngôn, vội vàng giải thích, “Tôi tên Hồng Dao, tiểu sư muội tôi tên Thu Yến, là tiểu sư muội bảo tôi bám theo cô!”
“Tôi không muốn truy cứu việc xảy ra hôm nay nhưng tôi phải cảnh báo Thu Yến, ai bảo cô ta thừa hơi rỗi việc.” Tâm Di nói rồi cầm bút đặt trên bàn viết vài chữ lên một tờ giấy, viết xong bỏ vào trong phong thư.
Đến bây giờ Hồng Dao mới thật sự sợ hãi: “Cô định làm gì?”
Tâm Di cười đáp: “Cô yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô ta, càng không làm hại cô. Tôi quả thực có việc gấp phải giải quyết, cô tạm lưu lại vương phủ, đợi đến tối tôi sẽ đưa cô về.”
“Tỷ tỷ, tỷ tên gì thế?” Hồng Dao thấy Tâm Di không có ác ý nên cũng mạnh dạn hơn hẳn.
“Tỷ họ Tâm. Hồng Dao muội muội, tỷ tiểu nhân trước quân tử sau, cửa tỷ không khóa nhưng muội cũng đừng tìm cách rời khỏi đây, ngoài cửa có lính canh đấy. Nếu muội làm liều, tỷ không bảo vệ nổi muội đâu, Ung vương gia là người thế nào chắc muội cũng biết ít nhiều nhỉ.”
Hồng Dao khẽ gật đầu: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ thẳng thắn nói cả với muội thế?”
“Thẳng thắn chút không tốt sao, tránh để muội nghĩ ngợi lung tung. Chỉ cần không bước chân khỏi cửa, muốn ăn uống gì muội cứ sai phái bọn họ. Tỷ đi nhé!” Dứt lời Tâm Di ra khỏi phòng.
Lính canh cửa cung kính hỏi Tâm Di: “Tâm tiểu thư, chúng thuộc hạ nên làm thế nào?”
“Chỉ cần cô ta không bước chân ra cửa, đừng làm khó cô ta, dặn dò tiếp đãi tử tế.”
“Vâng!” Lính gác nghĩ rồi lại hỏi: “Nếu vương gia hỏi đến thì…?”
“Sao ngươi lắm vấn đề thế! Vương gia hỏi đến thì nói là khách của ta.” Tâm Di đương vội về cung nên khẩu khí có phần nóng nẩy, đi được vài bước lại nhớ ra một việc, đưa lá thư vừa viết xong cho lính gác khác, bảo: “Đưa thư này đến nhà Binh bộ Thị lang Tiết Ngôn, giao cho tiểu thư Thu Yến! Nhớ kỹ, nhất định phải giao tận tay tiểu thư Thu Yến đấy.”
Lính canh vội nhận thư rời đi, Tâm Di cũng vội vội vàng vàng quay về hoàng cung, cô chỉ lo sáu cái đuôi ở Di Uyển xảy ra chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.