Ai Đã Động Tới Cây Xương Rồng Của Tôi

Chương 4:




4.
Đây là lần đầu tiên tôi tổ chức sinh nhật cho Giang Bạch, ba năm đầu tôi bận đi làm thêm, anh cũng không tổ chức sinh nhật.
Còn bây giờ, tôi cũng có tư cách tổ chức giúp anh ấy.
Lúc Giang Bạch điện thoại cho tôi, tôi lừa anh tối nay có việc nên không ăn cơm tối cùng anh.
“Vậy em bận việc mình đi.” Giang Bạch giọng nghe rất bình thường, không nghe ra được bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi cố ý hỏi: “Sao vậy? Hôm nay là ngày đặc biệt hả? Bình thường anh cũng chỉ ăn qua loa vài miếng thôi mà.”
Giang Bạch không có nhu cầu gì nhiều với việc ăn - mặc, nếu tôi không ăn cùng thì anh ăn màn thầu rau xanh cũng có thể qua bữa. Trong ba năm làm thêm với anh, mùa hè anh hai bộ quần áo, mùa đông hai bộ quần áo, mặc luân phiên nhau.
Tôi không nhìn nổi nữa nên sau khi lãnh lương thì mua quần áo mới cho anh.
Nào ngờ quay đầu lại anh mua chiếc vòng cổ hơn một ngàn tệ, làm tôi đau lòng muốn chết. Một ngàn đồng có thể ăn bao nhiêu thịt bò, lại đi mua vòng.
Giang Bạch im lặng vài giây rồi nói: “Không có gì, mai gặp.”
Tôi cúp điện thoại cười hi hi, tôi đã ở nhà anh!
Giang Bạch có một căn nhà nhỏ có hai phòng ngủ một phòng khách do bà nội anh để lại. Cuối tuần anh sẽ về dọn dẹp quét tước.
Tôi thắp nến thơm trong phòng ngủ của anh, hương thơm nhẹ nhàng tỏa khắp phòng. Tôi nằm lăn lộn trên giường, nghĩ tới những chuyện không nên nghĩ, mặt đỏ bừng. Thứ 7 Giang Bạch thường ở thư viện học đến 7 giờ, 8 giờ chắc chắn anh sẽ về. Anh là người rất đúng giờ.
Mới 7 giờ rưỡi, tôi tắm rửa thay quần áo, nằm trên giường đợi, cuối cùng ngủ thiếp đi.
Khi giật mình thức giấc mới phát hiện đã 8 giờ tối!
Trời đất! Tôi lại rớt xích đúng thời điểm quan trọng. Tôi vội vàng sửa sang quần áo, nghe bên ngoài có tiếng động. Chắc chắn Giang Bạch đã về, cũng may anh còn chưa vào phòng ngủ, không thì tôi uổng công cả đêm.
Tôi hít sâu một hơi, kéo sợi dây áo mỏng manh. Ngôn Tình Sủng
“Giang Bạch! Sinh nhật vui vẻ!”
Tôi mở tung cửa, nhảy ra ngoài.
Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi hóa đá.
Tô Tuyết mặc chiết váy liền thân màu vàng nhạt, đứng sánh vai với Giang Bạch. 3 năm không gặp, cô ấy càng đẹp hơn, tựa như con thiên nga thanh nhã.
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như chảy ngược về 6 năm trước. Tôi vừa béo vừa đen trốn ở cửa nhìn hai người.
Tô Tuyết nhìn cách ăn mặc của tôi, ánh mắt lộ vẻ khinh miệt.
Tôi che ngực theo bản năng, xấu hổ không chỗ dung thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.