Thượng Quan phủ.
Trong phòng khách chỉ còn lại Thượng Quan Hạo cùng Hạ Hầu Mặc Viêm, còn có Đồng Đồng.
Đồng Đồng chờ tới khi Vãn Thanh đã rời khỏi hẳn phòng khách, mặt liền xụ xuống, cũng không thèm nhìn tới Hạ Hầu Mặc Viêm, cúi đầu chơi với Chiêu Chiêu đang nằm trong lòng mình.
Hạ Hầu Mặc Viêm thấy Đồng Đồng không quan tâm đến mình liền biết bé đang giận mình, gương mặt liền đầy ý cười lấy lòng, bước nhẹ đi đến bên cạnh Đồng Đồng, ngồi xuống, giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ hỏi bé:
"Đồng Đồng? Con không phải đã nói là không giận phụ thân nữa sao?"
"Hừ! Trừ phi phụ thân đáp ứng với con là về sau không khi dễ mẫu thân nữa, bằng không, con sẽ không để ý đến phụ thân nữa"
"Phụ thân không có khi dễ nương tử nha"
Hạ Hầu Mặc Viêm dùng vẻ mặt đầy chính trực mà trả lời bé, cho bé thấy lập trường của chính mình.
Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phấn trang ngọc triệt của Đồng Đồng, trong lòng thầm nghĩ chỉ muốn bồi thường tình phụ tử cho bé trong những năm vắng bóng hắn từ lúc bé sinh ra cho tới giờ thôi.
"Phụ thân khiến mẫu thân xấu mặt với mọi người nha, như vậy mà nói là không khi dễ sao? Hừ! Con không tin"
Đồng Đồng luôn miệng chỉ trích Hạ Hầu Mặc Viêm, Thượng Quan Hạo nhìn phụ tử hai người giương cung bạt kiếm, trong lòng run sợ sẽ có chuyện xảy ra nữa. Nếu thế tử gia lại nhảy vào hồ sen hay làm cái gì đó thì Thượng Quan phủ phiền toái lớn.
Nghĩ vậy, ông nhanh chóng lôi kéo tay nhỏ bé của Đồng Đồng khuyên bé:
"Đồng Đồng, thế tử gia không có khi dễ mẫu thân của con nha, con phải tin tưởng phụ thân của con"
"Đúng vậy, phụ thân không có khi dễ nàng nha"
Hạ Hầu Mặc Viêm nghiêm túc mở miệng nói, trong lòng lại thêm một câu.
Là nàng khi dễ ta có được hay không?
Chuyện này tạm gác qua một bên, nhắc lại chỉ làm hắn thêm tức giận, lại nói thêm, nàng còn khiến quan hệ giữa hắn và bé hiện tại thành như vậy, chẳng lẽ không đúng là nàng khi dễ hắn sao?
Đồng Đồng cuối cùng không nói thêm gì nữa, bên trong phòng khách chỉ vang lên hai giọng nói nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Vãn Thanh dẫn Hồi Tuyết, Hỉ nhi cùng Phúc nhi đi dạo Tử Du Viện một vòng, từng cơn gió mùa đông nhẹ nhàng thổi qua khiến sắc mặt của nàng cuối cùng cũng khôi phục lại như bình thường, tâm tình cũng bình tĩnh lại đôi phần.
Sau khi điều chỉnh tâm trạng xong, nàng liền quay trở lại phòng khách của Tử Du Viện, vừa vặn cơm trưa được dọn lên, mọi người ngồi vây quanh bàn tròn cùng nhau ăn cơm.
Vừa ăn được một nửa, liền có nha hoàn bên Đông phủ đến bẩm báo, nói:
"Hầu phu nhân đã chuẩn bị bữa trưa, thỉnh thế tử gia cùng thế tử phi cùng nhau đến chính sảnh Thượng Quan phủ dùng cơm"
Vãn Thanh nghe nha hoàn bẩm báo xong liền cảm thấy phiền phức.
Nhất định sẽ có một đống lớn nhỏ ngồi chật cứng trong chính sảnh, nhiều người như vậy ngồi cùng một chỗ, đều nói một đống lời nịnh nọt vô nghĩa, cơm … còn ăn vô sao?
Nghĩ, liền trực tiếp cự tuyệt.
Sau khi ăn xong, ba người không vội rời khỏi phòng mà ngồi lại uống một chút trà. Vãn Thanh liền đem lễ vật lại mặt giao cho Dung phu nhân xử lý, nàng dặn dò Thượng Quan Hạo vài câu.
Nếu có chuyện gì, cứ đi Hán Thành Vương phủ tìm nàng, còn nhấn mạnh thêm một điều, nàng, ở Hán Thành Vương phủ không có cái gì phiền não, sống rất vui vẻ.
Sau khi nghe nàng khẳng định lại với mình, Thượng Quan Hạo mới buông lòng dễ chịu một chút.
Sắc trời cũng không còn sớm, đã đến lúc hồi Hán Thành Vương phủ, Thượng Quan Hạo đích thân tiễn Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm còn có Đồng Đồng ra tới cổng lớn Thượng Quan phủ.
Lúc này, đã có hai chiếc xe ngựa xa hoa đứng chờ trước cửa phủ.
Bọn hạ nhân thấy thế tử gia cùng thế tử phi sắp rời khỏi Thượng Quan phủ liền nhanh chân chạy đến sảnh chính báo tin cho mọi người trong Thượng Quan gia.
Hầu gia, Thượng Quan Chử dẫn theo gia quyến chạy nhanh ra cửa phủ, nhưng bọn họ chỉ thấy được bóng dáng Hạ Hầu Mặc Viêm lên xe ngựa, sau đó xe ngựa liền rời khỏi Thượng Quan phủ, một đường hồi Hán Thành Vương phủ.
Lần lại mặt này, lão thái thái là hoàn toàn bị thái độ của Vãn Thanh chọc tức, tâm trạng bực tức đến mức khó thở, đợi cho đến khi đám người Vãn Thanh rời khỏi phủ, lập tức phân phó nha hoàn gọi Thượng Quan Hạo đến,bắt ông quỳ trước mặt bà ta để bà ta mắng chửi một hồi.
Mắng cho đến khi thấy trong lòng dễ chịu mới dừng.
Hạ Hầu Mặc Viêm, Vãn Thanh cùng Đồng Đồng ba người hồi phủ cùng ngồi chung một chiếc xe ngựa, số còn lại, đều ngồi trên chiếc xe ngựa phía sau, còn thị vệ thì cưỡi ngựa như lúc đầu, đoàn người chậm rãi hồi Hán Thành Vương phủ.
Trở lại Hán Thành Vương phủ, sắc trời đã không còn sớm, Vãn Thanh dẫn Đồng Đồng cùng đám người Hồi Tuyết đi vào Cổ Uyển, còn Hạ Hầu Mặc Viêm lại không biết đã chạy đến đâu chơi.
Vãn Thanh cũng lười để ý tới hắn, bước vào tân phòng nằm nghỉ ngơi một chút.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Tới buổi tối, liền có mấy vị mama đến Cổ Uyển thỉnh Vãn Thanh cùng Đồng Đồng dự yến:
"Thế tử phi, tối nay là yến tiệc riêng, chỉ dành cho người nhà Hán Thành Vương phủ, thỉnh thế tử phi cùng công tử theo tụi nô tỳ cùng nhau đi chính sảnh dùng tiệc"
Hán Thành Vương phủ có một quy định bất thành văn, cách mấy ngày sẽ tổ chức yến tiệc một lần, để mọi người gặp mặt, tụ tập cùng một chỗ cùng nhau dùng bữa tối, đây là quy định do Hán Thành Vương định xuống.
Ông muốn mọi người trong gia đình tôn trọng lẫn nhau, cũng nhằm thúc đẩy tình cảm thân quyến.
Nhưng … đây chỉ là suy nghĩ của ông, vì, sau ngày diễn ra yến hội, thì mạnh ai nấy sống, ăn, ở, chi tiêu, đều phụ thuộc vào chính năng lực bản thân mình, mọi người âm thầm hãm hại lẫn nhau, ngươi sống ta chết, trạch đấu không dứt.
Chỉ là, tất cả âm mưu đều âm thầm làm, không để cho Hán Thành Vương phát hiện ra thôi.
Vãn Thanh gật đầu, phân phó Hồi Tuyết cho nha hoàn đi gọi Đồng Đồng, bản thân mình ngồi ngay ngắn ở trên giường đánh giá bốn vị mama đang cung kính đứng ở trong phòng.
Bốn người này là bốn vị mama đưa sính lễ, người đứng đầu là Lâu mama, Lâu mama là mama hầu hạ Tống trắc phi từ nhỏ, theo Tống trắc phi vào Hán Thành Vương phủ, rất được Tống trắc phi trọng dụng.
Bà ta là quản gia trong viện Tống trắc phi, người trong Hán Thành Vương phủ ai ai cũng sợ bà ta, bà ta chẳng những làm việc giỏi giang, làm việc cẩn trọng, hơn nữa còn thông minh, rất được Tống trắc phi tin cậy.
Vãn Thanh nhìn chằm chằm Lâu mama, nhìn đến da đầu bà ta run lên.
Lâu mama không hiểu tại sao trong lòng lại ngập tràn lo lắng cùng run sợ. Tuy rằng bà xưa nay chưa từng sợ ai ngoại trừ Hán Thành Vương cùng Tống trắc phi, nhưng … khi đối mặt với vị thế tử phi này, trong lòng không ngừng run rẫy, rất khủng hoảng.
Ánh mắt của thế tử phi nhìn bà, tựa như một cây đao đang từ từ xuyên qua cơ thể bà.
"Thế tử phi?"
Lâu mama nhịn không được, kêu một tiếng, Vãn Thanh gật đầu, nhàn nhạt mở miệng:
"Nghe nói Lâu mama làm việc cẩn trọng lại khéo léo, không biết là thật hay giả?"
Nàng nói xong, liền không nói tiếp nữa, nhưng … sau khi nàng nói xong câu nói kia, thì bốn vị mama đang đứng trong phòng, người người bất an, Lâu ma ma càng bất an hơn ai khác, đầu ướt đẫm mồ hôi.
Tuy rằng thế tử phi vào phủ mới hai ba ngày, nhưng đối với những chuyện mà Tống trắc phi cùng bà làm ra, nhầm hủy đi thanh danh cùng nhục nhã nàng ta, nàng ta đều hóa giải được hết.
Trong lòng bà thừa biết, người nữ nhân trước mắt này không phải là người bình thường, ngay cả Tống trắc phi, cũng không làm gì được nàng.
Bên trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động, Vãn Thanh đang uống trà, lại không hề để ý tới sự hiện diện của bốn vị mama kia, thẳng đến ngoài cửa có một giọng nói vui vẻ vang lên:
"Mẫu thân, mẫu thân, Đồng Đồng đến rồi nè"
Thân thể nhỏ nhắn đáng yêu của Đồng Đồng tiến vào, lao thẳng vào lòng Vãn Thanh, ôm chầm lấy nàng, Vãn Thanh buông ly trà xuống, khẽ vươn tay ôm bé vào lòng, bế bé đứng lên, nhàn nhạt mở miệng:
"Đi thôi, đừng làm cho mọi người sốt ruột chờ, như vậy thật không tốt"
Đám người Lâu mama cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi, không khí thật sự làm cho người ta không thở nổi. Xem ra, sau này bọn họ làm chuyện gì cũng nên cẩn thận một chút, đừng vì chút lợi nhỏ mà chọc đến vị chủ tử này.
Nghe nói, nàng rất được lão thái phi yêu thích, hơn nữa, vương gia cũng rất tán thưởng khí phách của nàng. Hai vị chủ tử đứng đầu Hán Thành Vương phủ đều yêu quý, đều đứng ở bên nàng ta, cho nên, bọn họ nên kiềm chế tính cách cùng cách làm việc của mình lại.
Mọi người cùng nhau rời khỏi Cổ Uyển, một đường hướng chính sảnh mà đi.
Dọc hành lang rộng lớn, đèn lồng được treo khắp nơi, sáng như ban ngày, hạ nhân bận rộn bày biện thức ăn cùng thức uống, sắp xếp chỗ ngồi theo cấp bậc của từng người.
Vừa thấy bóng dáng của Vãn Thanh cùng Đồng Đồng, đại tổng quản An Thành cùng đám người hạ nhân đang đứng chờ nàng liền cung kính khom người hành lễ:
"Gặp qua thế tử phi, tiểu công tử"
"Ừ, An tổng quản đứng lên đi"
Giọng nói của Vãn Thanh cực lạnh nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đại tổng quản An Thành đã sống trong Hán Thành Vương phủ hơn nửa đời người, gặp qua không ít người, ông rất kính trọng thế tử phi nhà mình, nên cũng không dám coi thường, vội đứng thẳng người làm động tác thỉnh:
"Mọi người đang chờ thế tử phi cùng tiểu công tử"
Vãn Thanh gật đầu, nắm tay Đồng Đồng đi vào trong chính sảnh.
Bên trong phòng khách rất rộng rãi, đèn lồng treo cao được giăng khắp phòng, bóng người theo ánh sáng của đèn lồng mà chuyển động qua lại, có hai bàn yến hội đã bắt đầu động đũa.
Lúc này, tất cả mọi người đang ngồi nói chuyện phiếm,Vãn Thanh cùng Đồng Đồng vừa đi vào, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người trong phòng.
Mọi người đồng loạt nhìn mẹ con hai người, người mở miệng trước chính là Tống trắc phi, chỉ thấy bà ta cười nhẹ nhàng, đứng dậy, tiếp đón Vãn Thanh.
"Thế tử phi, mau, mau tới đây ngồi với ta, tất cả mọi người đang chờ hai người các ngươi nha"
Tống trắc phi vừa nói vừa đi đến cạnh Đồng Đồng, muốn vươn tay nắm lấy tay Đồng Đồng, nào ngờ, Đồng Đồng liền tránh qua một bên, nhất thời, sắc mặt của bà ta có chút u ám, nhưng, rất nhanh liền che dấu đi, cười tủm tỉm, nói:
"Cấn Đồng, đến, con ngồi ở chỗ này đi"
Vãn Thanh liếc qua, nguyên lai là bàn tiệc dành riêng cho tiểu hài tử, Vãn Thanh liền nắm tay bé, dẫn bé đến chỗ còn trống ngồi xuống, dặn dò bé ngoan ngoãn dùng cơm, Đồng Đồng gật đầu không nói thêm gì nữa.
Tống trắc phi lại kêu Vãn Thanh đến ngồi vào bàn có chỗ trống, thấy bên cạnh lão thái phi còn dư một vị trí, Vãn Thanh nhìn nhìn, không nghĩ ngồi, nàng chưa kịp phản ứng thì thái phi cũng đã vươn tay kéo nàng ngồi xuống, nói:
"Thanh nhi, con ngồi xuống cạnh ta, đây là gia yến đầu tiên kể từ khi con gả vào Hán Thành Vương phủ, vị trí này chính là chỗ ngồi của con, con hãy ngồi xuống đi"
"Tạ nãi nãi"
Vãn Thanh hơi khụy gối tạ ơn, nhưng cũng không có ngồi xuống ngay, mà cung kính hành lễ Hán Thành Vương cùng Hán Thành Vương phi:
"Gặp qua phụ vương, mẫu phi"
"Ừ, ngồi xuống dùng cơm đi"
Hán Thành Vương Hạ Hầu Đạt Trân cùng Hán Thành Vương phi là thật lòng yêu thích đối với Vãn Thanh.
Con trai của mình gây ra chuyện như vậy, nếu là người bình thường, đã sớm huyên náo gà bay chó sủa. Nhưng, người con dâu này lại không làm khó làm dễ, không để Hán Thành Vương phủ mất mặt, thật là một đứa nhỏ hiểu chuyện.
Cho nên, Hán Thành Vương cùng Hán Thành Vương phi càng thương tiếc Vãn Thanh, liền để nàng ngồi xuống, không cần hành lễ.
Vãn Thanh tạ ơn xong liền ngồi xuống, liếc mắt quan sát xung quanh yến tiệc.
Trên bàn yến tiệc này, trừ bỏ phu thê Hán Thành Vương, còn có Tống trắc phi, Cơ phu nhân cùng Thủy phu nhân, vợ chồng Hạ Hầu Mặc Quân, Đoan Mộc Lỗi cùng Di Nhiên quận chúa.
Nàng thật không nghĩ tới, gia yến tối hôm nay, vậy mà lại có mặt Đoan Mộc Lỗi, Vãn Thanh nhìn hắn, hắn trầm ổn gật đầu, trong ánh mắt có một chút quan tâm, Vãn Thanh không nói gì, thu hồi tầm mắt nhìn lướt qua bên cạnh.
Người ngồi bên cạnh Đoan Mộc Lỗi chính là Hạ Hầu Mặc Viêm, thật ra hắn đã đến từ sớm.
Yến hội bắt đầu.
Bọn hạ nhân bận rộn lu bù, nào là mang thức ăn lên, nào là rót rượu, tiếng nói chuyện vang lên khắp phòng, không khí rất náo nhiệt, nam tử phần lớn là bồi Đoan Mộc Lỗi uống rượu, hôm nay hắn là khách.
Người trên bàn ai ai cũng vui vẻ, chỉ có Hạ Hầu Mặc Viêm là sắc mặt vô cùng thối.
Hắn là nhớ tới trước đó không lâu, chuyện Đồng Đồng muốn nhận Đoan Mộc Lỗi làm phụ thân, vốn cũng không để ý lắm, nhưng … chỉ cần nghĩ đến con trai của mình từng muốn nhận người khác làm phụ thân, trong lồng ngực của hắn tựa như có một tảng đá đang đè ép.
Bực tức vô cớ, liền ngẩng đầu nhìn Vãn Thanh, Vãn Thanh vừa đúng lúc nhìn sáng, nàng vẻ mặt khó hiểu, cũng không để ý tới hắn.
Hắn phát điên kệ hắn, nàng chỉ cần lo cho cái bao tử của mình là được, an tĩnh ngồi nghe người khác nói chuyện là tốt rồi, không cần để ý chi cho thêm việc.
Lão thái phi cực kì quan tâm nàng, không để ý tới người khác, bà gắp thức ăn cho Vãn Thanh không ngơi tay:
"Thanh nhi, đến, nếm thử món này, rất ngon"
"Tạ nãi nãi"
Vãn Thanh cười mở miệng, có lễ phép mà thân thiết, lão thái phi cùng phu phụ Hán Thành Vương càng nhìn nàng dâu này càng vừa lòng.
Một đứa nhỏ tốt như vậy lại gả cho Mặc Viêm, đó cũng là phúc khí của Hán Thành Vương phủ.
Tuy rằng có một đứa con trai, nhưng đó cũng là chuyện không có cách nào thay đổi. Nếu không phải là có đứa bé, người ta chưa hẳn đã nguyện ý gả cho Mặc Viêm.
Mọi người nghĩ như thế, liền càng yêu thích Vãn Thanh hơn.