Trước cửa Ngự thư phòng, một nhóm thị vệ cầm bội kiếm trong tay, nghiêm túc đứng canh. Sáng nay đế quân bệ hạ vừa quyết đoán xử trí Chương thị, vẫy lui tất cả triều thần và hậu phi tới đây cầu kiến, lúc này ngài đang trao đổi quốc sự với quốc sư tân phong trong ngự thư phòng. Nói tới vị quốc sư này, thực khiến người ta kinh ngạc. Không ai biết y từ đâu đến, thân phận thế nào và có đóng góp gì trong lần tiêu diệt Chương thị mà khiến bệ hạ coi trọng y như vậy, thậm chí dành cho y vinh quang vô thượng được đứng trước đế tọa quan sát quần thần. Nhưng chỉ với thân ảnh màu trắng bạc chói mắt cũng đã để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng mỗi người. Đôi mắt như hắc diệu thạch và vệt chu sa mị hoặc nhân tâm khiến người ta sinh ra khát vọng mãnh liệt muốn kéo xuống chiếc khăn lụa che mặt…
Trong ngự thư phòng, đế quân Lam Vũ đang cùng vị quốc sư tân phong của hắn ngồi dựa vào nhau trên nguyễn tháp, “trao đổi quốc sự”.
“Quốc sư” nhíu mày, có chút bất mãn liếc nhìn nam nhân ngồi cạnh: “Quốc sư… mệt ngươi có thể nghĩ ra…” Nói không hề tức giận tất nhiên là giả, nhưng nghĩ tới vì sao Dạ Quân Hi lại gán cho y danh xưng “Quốc sư” này, cơn giận vốn không hề đáng kể liền hoàn toàn tiêu tan thành mây khói. Chẳng qua Thiển Ly Du vẫn nhịn không được thầm mắng trong lòng, y nên sớm đoán được Dạ Quân Hi muốn y tiến cung chắc chắn “không phải ý tốt”, y không ngờ người này cư nhiên lại làm một chuyện không tưởng như thế, kéo t đến trên đế tọa, lộ ra trước người trong thiên hạ, còn nghĩ ra danh hiệu “quốc sư” kỳ quái như vậy.
Dạ Quân Hi cười khẽ, nhặt một quả nho từ đĩa trái cây trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nhét vào trong miệng Thiển Ly Du, rồi hôn nhẹ lên khóe môi còn lưu lại nước quả chua ngọt, lúc này mới nói: “Nếu Du Nhi chịu làm Hoàng hậu, trẫm cần gì phải khổ tâm như vậy? Ngoại trừ này ra, chỉ có chức vị quốc sư mới có thể khiến ngươi danh chính ngôn thuận ở lại bên cạnh trẫm, mà không cần thường xuyên xuất hiện trước mặt mọi người.”
Xưa nay đế quốc Lam Vũ chưa từng có chức vị Quốc sư, nhưng phàm là các quốc gia có Quốc sư thì địa vị của Quốc sư rất cách biệt. Tuy là thần tử, nhưng không tham dự vào triều chính, khiến vua một nước phải nhún nhường ba phần, khác một trời một vực so với những quan viên bình thường.
Dạ Quân Hi nghĩ, ngoại trừ Hoàng hậu thì chỉ có chức vị Quốc Sư mới thích hợp với Thiển Ly Du. Nuốt xuống trái cây chua ngọt trong miệng, Thiển Ly Du ngẩng đầu cắn nhẹ một ngụm lên chiếc cằm kiên nghị của Dạ Quân Hi, nói như khiêu khích: “Đế quân bệ hạ làm thế có thể coi là ép buộc rồi… Ta khi nào thì đáp ứng muốn ở lại bên cạnh ngươi? Nếu vậy chẳng lẽ ngày ngày ta đều phải ở dưới mí mắt ngươi sao?”
Dạ Quân Hi nghe vậy nhíu mày, xiết chặt cánh tay đem thiếu niên ôm lấy đặt lên đầu gối: “Không muốn ở bên cạnh trẫm, vậy Du Nhi muốn đi nơi nào? Lẽ nào lại muốn diễn một hồi phượng hoàng niết bàn, rồi trốn ra khỏi cung sao?”
“Có gì không dám?”
Thiển Ly Du liếc mắt nhìn nam nhân, nhẹ nhàng vỗ lên bàn tay đang chạy khắp nơi trên người mình. Nhưng chỉ nghe nam nhân tà tứ nở nụ cười hai tiếng, nói như uy hiếp: “Nếu ngươi dám làm vậy, trẫm liền gán danh phận Hoàng hậu lên trên đầu ngươi.”
“Nếu đế quân bệ hạ muốn trở thành vị đế quân đầu tiên bị Hoàng Hậu ám sát mà chết trong lịch sử một trăm năm tới nay của Lam Vũ, Ly Du khuyên bệ hạ không nên thử mới tốt.” Uy hiếp sao, có ai không biết a? Thiển Ly Du cười nhẹ, liếc mắt nhìn nam nhân nói.
Dạ Quân Hi nghe vậy không khỏi cười to, ôm chặt thiếu niên trong lòng thêm một chút: “Hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu, nếu có thể chết tại trên tay Du Nhi, ta đây cũng coi như cam nguyện…” Thiển Ly Du nghe vậy thoáng sửng sốt, ngay sau đó liền có chút vô lực trừng mắt nhìn nam nhân, nhưng chỉ thấy đối phương mỉm cười dịu dàng nhìn chính mình, y không khỏi thầm thở dài một tiếng trong lòng: Cuộc đối thoại của hai người từ khi nào đã biến thành cục diện khắc khẩu như hai đứa bé? Thấy Thiển Ly Du không hề mở miệng, Dạ Quân Hi cũng an tĩnh lại, ôm lấy thiếu niên trong lòng, thỉnh thoảng đút trái cây cho y, thỉnh thoảng hôn nhẹ, thân mật vô cùng. Từ lúc hai người lưỡng tình tương duyệt tới nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Khi tất cả bụi bặm lắng xuống, trong lòng hai người đều có chút phức tạp.
Dạ Quân Hi không khỏi nghĩ đến, không lâu trước kia hắn vẫn được thế nhân truyền tụng là vị đế quân Lam Vũ phong lưu vô tình lãnh khốc tàn bạo, cô độc ngồi trên đế tọa, đem tất cả trở thành một trò chơi không thú vị, nhưng hôm hay hắn lại chiếm được một bảo bối đáng giá hắn dốc hết tất thảy, đồng thời có thể sóng vai cùng đứng với hắn, cùng hắn quan sát thiên hạ, trong lòng đế vương liền toát ra cảm giác thỏa mãn vạn phần.
Hai tròng mắt xinh đẹp của Thiển Ly Du nhìn quanh ngự thư phòng tráng lệ, dựa vào lòng nam nhân chấp chưởng quyền lực cao nhất của đế quốc Lam Vũ, y chỉ cảm thấy thế sự vô thường, mặc kệ nhân tâm. Nhớ không lâu trước kia y còn khát vọng rời xa hoàng cung, rời đi triều đình, sống cuộc sống tự do tự tại, nhàn vân dã hạc, mà giờ đây y lại không kìm lòng được yêu thương một vị đế vương, từ nay về sau không thể cách biệt với những cuộc đấu tranh và quyền lực trong triều đình. Bất quá cũng may y không hề có chút hối hận. Không biết qua bao lâu, tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến đánh vỡ sự yên tĩnh trong phòng, chỉ nghe thấy thanh âm có chút lo lắng của Lâm Hứa truyền đến: “Bệ hạ, vi thần Lâm Hứa cầu kiến.”
Dạ Quân Hi có chút không vui, nhưng trong lòng hiểu được, vào giờ khắc này tới ngự thư phòng quấy rầy, chắc chắn là vì một chuyện nan giải mà chính Lâm Hứa cũng không giải quyết được. Vì vậy, Dạ Quân Hi chỉ có thể buông ra thiếu niên trong lòng, lạnh lùng nói: “Tiến vào nói.”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Hứa không cần ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Dạ Quân Hi cũng biết lúc này bị quấy rầy, đế quân bệ hạ ắt hẳn sẽ không vui, nhưng việc xảy ra đột nhiên, hắn thực sự không biết nên làm thế nào cho phải: “Khởi bẩm bệ hạ, khởi bẩm công tử, trong Khanh phủ truyền tới tin tức, nói mèo con… đã biến mất.”
“Mèo con?”
Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi nghe vậy đều có chút ngoài ý muốn. Mèo con rất có linh tính, thường ngày không hề tiếp cận ai khác ngoài Thanh Nguyệt và hai người bọn họ. Hơn nữa mèo con là ấu thú của Trào Phượng, “thân phận” vô cùng đặc thù và trọng yếu, sao có thể vô duyên vô cớ mất tích? Thiển Ly Du và Dạ Quân Hi liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thấy được trong mắt đối phương ý nghĩ tương đồng. Mèo con chưa bao giờ chạy loạn, Lâm Hứa vội vàng hỏi hai người bọn họ như vậy, chắc chắn đã làm mọi thứ có thể, đã đi tìm khắp mọi nơi. Nếu thực sự là vô cớ mất tích, vậy có lẽ chỉ có một khả năng… Trong đôi mắt phượng thâm thúy hiện lên một tia sát ý, Dạ Quân Hi nhìn Lâm Hứa, lạnh lùng nói: “Bãi giá Ám lao. Trẫm muốn đích thân thẩm vấn đám tử sĩ Lang Tê mới bắt được đêm qua.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Lâm Hứa lập tức lĩnh mệnh, lui xuống chuẩn bị. Dạ Quân Hi vươn tay ôm lấy thiếu niên bên cạnh, nghĩ tới mối liên hệ giữa mèo con và người trong lòng, hắn không khỏi có chút lo lắng, nếu những người đó làm gì Trào Phượng, liệu có ảnh hưởng tới vật nhỏ của hắn hay không? Thiển Ly Du nhìn thấu được sự lo lắng trong mắt Dạ Quân Hi, y vỗ vỗ cánh tay ôm ở bên hông, trấn an nói: “Nếu thực sự là Lang Tê làm thì bằng sự coi trọng của Lang Tê đối với Trào Phượng, họ chưa tới mức phải làm gì mèo con. Ta cũng sẽ cẩn thận.”
Dạ Quân Hi gật đầu, cúi người ấn mấy nụ hôn xuống khóe môi và chóp mũi Thiển Ly Du: “Đi về tẩm cung nghỉ ngơi trước được không?”
Thiển Ly Du lắc đầu nói: “Mèo con mất tích trong Khanh phủ, trong phủ chắc chắn còn lưu lại chút vết tích. Ta xuất cung hồi phủ trước, thuận tiện nhắc nhở Thanh Sương Thanh Hoằng.”
Dạ Quân Hi không chịu thả người, bá đạo ôm chặt y không hề buông tay: “Để Lâm Hứa đi là được.”
Thiển Ly Du nghe vậy hơi nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy ra cánh tay ôm ở bên hông y của Dạ Quân Hi, trong hai tròng mắt như hắc diệu thạch mang theo chút tình tự phức tạp nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt phượng thâm thúy, Thiển Ly Du im lặng không nói một lời.
Vật nhỏ đang tức giận, tuy rằng chưa hề biểu hiện rõ ràng, nhưng Dạ Quân Hi vẫn cảm nhận được tâm tình của Thiển Ly Du, trong lòng không khỏi có chút rối loạn. Bị đôi mắt mà mình yêu thương nhìn chăm chú như vậy, cho dù là Dạ Quân Hi thì cũng không duy trì được bao lâu, hắn vừa định mở miệng, lại nghe thấy thanh âm du dương, dễ nghe của thiếu niên vang lên: “Hi, ngươi định can thiệp vào tất cả những việc ta muốn làm khi ta đang ở trong cung sao?”
“Trẫm… Ta…” Dạ Quân Hi há miệng, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra mình nên nói cái gì. Thân là đế vương, Dạ Quân Hi có được khí phách bẩm sinh, có thể khiến mỗi người đều không kìm lòng được cam nguyện cúi đầu xưng thần trước hắn. Thiển Ly Du chính là một ngoại lệ, cũng là người duy nhất có thể khiến hắn buông thân phận đế vương để yêu thương, để sủng nịch. Nhưng đôi khi, hắn vẫn không thể khắc chế bản tính của mình và quên đi người mà hắn yêu chỉ có bề ngoài mỹ lệ nhu nhược, còn bên trong cũng là một cường giả giống hắn. Dạ Quân Hi đột nhiên ý thức được, nếu hắn thực sự ép buộc Thiển Ly Du tuân theo những gì hắn sắp xếp, thản nhiên sinh hoạt trong cung điện hoa lệ mà hắn bố trí cho y, như vậy những gì hắn làm lại có gì khác với kẻ đã khiến Tiêu Ly thống khổ, bước vào tử lộ ở kiếp trước? Nghĩ vậy, trái tim Dạ Quân Hi bỗng nhiên run lên, vươn tay ôm chặt lấy thiếu niên vào lòng trong vô thức. Mắt thấy sắc mặt biến hóa không ngừng của Dạ Quân Hi, Thiển Ly Du liền biết hắn đã nghĩ thông suốt. Bị ôm vào ***g ngực khiến y an tâm, Thiển Ly Du mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ Dạ Quân Hi: “Ta sẽ trở về trước khi trời tối, được không?”
Nếu đã đánh một gậy, thì cũng nên cho chút ngon ngọt, đây mới là đạo thuần thú, cũng là phương pháp tốt để thuần hóa nam nhân bá đạo này. Dạ Quân Hi bất đắc dĩ khẽ thở dài, suy nghĩ một chút, cởi xuống khối ngọc bội màu xanh biếc phẩm chất thượng thừa từ bên hông, giao cho Thiển Ly Du: “Mao theo ngọc bội, trong cung không có người dám ngăn cản ngươi. Nhớ kỹ những gì đã nói, hồi cung trước khi trời tối.”
Trên miếng ngọc bội có khắc ngũ trảo kim long, vừa nhìn liền biết đây là tượng trưng cho thân phận đế vương. Thiển Ly Du không chút khách khí, nhận lấy treo ở bên hông, đưa lên một nụ hôn.
Nhìn người kia bước lên xe ngựa, dứt khoát rời đi, Dạ Quân Hi không khỏi cong lên khóe môi, bất đắc dĩ cười, thầm nghĩ đợi khi thẩm vấn xong mấy tên Lang Tê chết tiệt, có lẽ nên để hắn xuất cung đón người nọ trở về…
————————————————————-