Âm Dương Nhãn Và Thiên Sư Tiểu Thư

Chương 22: Ngã Tư Tuyệt Mệnh (5)




"Sư tiểu thư, lần trước mở cửa hàng cũng là được ngài giúp đỡ, công việc làm ăn thật sự rất tốt. Lần này lại làm phiền ngài, không biết nên báo đáp thế nào? Tôi kêu tài xế đưa ngài về." – Người đàn ông bụng phệ, đi giày tây cung kính đứng kế bên Sư Âm. Dù đang sống trong thời đại khoa học kỹ thuật, nhưng có vài thứ khoa học vẫn chưa thể giải thích. Lúc trước làm ăn không thuận lợi, nhờ người mời Sư Âm lại xem phong thủy, thay đổi một chút thì phát đạt hẳn lên.
Tài xế mở cửa mời Sư Âm vào xe, nàng đối với người lạ, hay khách hàng đều rất lạnh lùng. Ngồi vào xe, tài xế đóng cửa rồi lái xe đi.
Sư Âm cảm thấy có chút ngột ngạt, bảo tài xế hạ kính cửa sổ. Xe gặp đèn đỏ nên phải dừng lại, Sư Âm nhìn ra ngoài, nơi này là một ngã tư. Buổi tối, trên đường có rất ít người đi bộ, xe qua lại cũng không nhiều. Nên có thể thấy rất rõ ràng một cô gái đang đứng giữa đường.
Tất cả những việc này cũng không làm Sư Âm bận tâm, thế nhưng tình cảnh có chút quen mắt. Đây chính là "ngã tư tuyệt mệnh".
"Tài xế, rẽ trái."
"Ơ? Sư tiểu thư nhà của ngài..." – Tài xế thắc mắc, tại sao lại phải đổi hướng.
"Tôi có việc cần làm."
Đây là khách quý của ông chủ, nói cái gì thì nghe cái đó, không nên nhiều chuyện quá.
Đèn giao thông chuyển xanh, tài xế liền bẻ tay lái về bên trái, chạy đến lúc Sư Âm kêu ngừng lại. Tài xế dừng xe, Sư Âm tự mở cửa bước xuống. Tài xế giật mình, cũng bước xuống theo, đột nhiên bị kêu ngừng nếu có gì sơ xuất chắc bị đuổi việc. Vội vàng chạy chạy theo sau, thấy Sư Âm đang kéo một cô gái đứng giữa đường vào lề.
Sư Âm kéo cô gái lại, tự chán ghét bản thân, nàng lúc nào biến thành kẻ lo chuyện bao đồng? Quả nhiên, bị cái người nào đó lây bệnh rồi.
"Không muốn chết thì đừng có đi tiếp." – Sư Âm lạnh nhạt nói, nửa đêm lại chạy đến nơi thường xuyên xảy ra tai nạn. Bọn họ đúng là tự tìm cái chết, không phải ai cũng phúc lớn mạng lớn như Đào Tuyết Ương.
"Xin lỗi, tôi chỉ..., chỉ là...." – Cô gái không biết nên nói thế nào với người xa lạ, chưa nói hết câu đã rơi nước mắt, dáng vẻ tiều tụy, tinh thần bất an.
Sư Âm nhìn ra cô gái này thời vận rất kém, từ đầu đến chân bao phủ một tầng khói đen, thường xuyên mất ngủ, tinh thần luôn hoảng hốt. Hình như rất sợ hãi thứ gì đó, một người con gái, đêm hôm khuya khoắt đi đến đây chắc chắn có chuyện.
"Cô đến đây làm gì?"
"Tôi...." – Cô gái nhìn Sư Âm, hai người không quen không biết, tốt nhất không nên nói gì cả.
"Tôi là thiên sư."
Cô gái mở to mắt, nhìn thấy cứu tinh gắt gao nắm chặt tay Sư Âm. Sư Âm có chút không thích ứng, rút tay ra, cô gái xém chút bị nàng đẩy ngã. Cô gái không quan tâm đến sự vô lễ đó, biết được Sư Âm là thiên sư như bắt được cái phao cứu mạng.
Sư Âm thấy hối hận, tự nhiên làm gà mẹ lo chuyện người khác. Gặp phải phiền phức, không giải quyết cho xong thì không đi được.
"Nơi này oán khí rất nặng, đi chỗ khác nói."
Cô gái theo Sư Âm lên xe, tâm trạng ngổn ngang nói cái gì cũng không thể hiểu được. Sư Âm cho cô gái địa chỉ, rồi nhờ tài xế đưa cô ấy về nhà, hẹn gặp vào ngày mai lúc 10h sáng tại nhà nàng. Trực giác mách bảo, cô gái này với ngã tư kia có liên quan.
Chết tiệt! Tự nhiên lại giúp hai tiểu quỷ kia truy tìm manh mối, thần kinh có vấn đề rồi.
Đào Tuyết Ương sáng sớm vừa gặm bánh mì, vừa chạy đến nhà Sư Âm gõ cửa. Hôm qua, bị Sư Âm gài bẫy ở nhà thử dùng Linh Địch lên Tiểu Khiêu. Báo hại làm Tiểu Khiêu khó chịu, nổi nóng nhào đánh Đào Tuyết Ương. Đánh vào cơ thể thì không nói, nhưng lại còn đánh lên mặt nàng.
Bị ma đánh đến bầm tím, đúng là rất mất mặt.
"Cô thật sự đem 'con ma cùng phòng' thử chiêu à?" – Sư Âm đang uống café nhẹ nhàng cười. Đúng hơn là đang mỉa mai người khác, nhìn thấy mấy vết thương trên mặt Đào Tuyết Ương đủ hiểu.
"Đại sư phụ, chị cố ý mà. Với lại, sáng sớm uống café không tốt cho dạ dày." – Đào Tuyết Ương vẻ mặt đầy oan ức, nhưng vẫn quan tâm Sư Âm.
"Tôi.tự.biết!" – Sư Âm đẩy nhẹ lông mày, cố ý để Đào Tuyết Ương biết câu quan tâm đó vừa mạo phạm đến nàng. Trên đời này không ai có quyền quản Sư Âm, nếu nàng muốn đùa, đem nhà người khác đập bỏ cũng chẳng ai dám cản.
Đào Tuyết Ương ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, thấy Sư Phù đi xuống liền xông đến đòi tin tức.
"Hôm qua, anh đã đem tất cả tài liệu tìm được đưa cho bộ não Computer rồi."
Đào Tuyết Ương thắc mắc "bộ não Computer" là cái gì vậy? Lúc đó, có một người đi vào nhà, là anh chàng bốn mắt Lương Ưu Tú. "Bộ não Computer" ý nói trí nhớ siêu phàm của Lương Ưu Tú, để hắn xem qua trước rồi cùng nhau phân tích sẽ rất nhanh.
"Tiểu Lương mau mau, nói cho mọi người biết 5 năm trước xảy ra chuyện gì?" – Đào Tuyết Ương không thể chờ được, đã kéo Lương Ưu Tú đến ghế. Lương Ưu Tú bất ngờ, hắn còn chưa kịp nghĩ nên bắt đầu từ đâu.
Chuông cửa lại lần nữa vang lên, mọi người nhìn nhau. Ai lại đến vào lúc này?
Sư Âm nhẹ nhàng đặt tách café xuống bàn: "Khách của tôi, mở cửa!"
Vừa mới vào nhà, Lương Ưu Tú biến thành osin đi mở cửa. Cửa vừa mở ra, thấy được diện mạo của người bấm chuông, Lương Ưu Tú và Sư Phù đồng thời giật mình. Đào Tuyết Ương khó hiểu, cô gái ấy tinh thần và thân thể rất tiều tụy, đâu phải là đại mỹ nhân, hai thằng con trai giật mình cái gì chứ?
"Sao vậy? Mấy người biết nhau à?" – Đào Tuyết Ương huých nhẹ Lương Ưu Tú.
"Cô ấy là người phụ nữ được nói tới trong tin tức."
Năm năm trước, góc ngã tư kia vẫn là một con đường bình thường, chẳng có cái gì gọi là "ngã tư tuyệt mệnh". Một ngày kia, chỉ vì một tai nạn ngẫu nhiên, đem ngã tư đó trở thành nơi tràn ngập oán khí.
- ----------------------- 0 0 0 -----------------------
"Cô dâu đẹp quá!!"
"Chú rễ cũng rất đẹp trai nha, trai tài gái sắc, một cặp trời sinh!"
"Hai gia đình môn đăng hộ đối, mọi thứ đều rất xứng."
Người bên ngoài nhìn vào thấy Hứa Thiên Tuấn và Lục Nhân Nhân, từ gia thế, ngoại hình mọi thứ đều rất xứng lứa vừa đôi. Nhưng sự thật thì không phải vậy, Hứa Thiên Tuấn có một người bạn gái tên Hạng Vận, hai người quen đã lâu yêu nhau tha thiết. Gia đình gây áp lực, cản trở ép cả hai phải chia tay. Lục Nhân Nhân kiêu căng dựa thế gia đình giàu có, chấp nhận gả cho Hứa Thiên Tuấn vì thấy gia thế xứng với nàng. Mọi người chỉ nhìn thấy bề ngoài, chúc mừng, khen ngợi, ca tụng trong ngày kết hôn, bên trong thì chẳng ai yêu ai.
Hứa Thiên Tuấn lái chiếc xe thể thao hạng sang chở Lục Nhân Nhân cùng ngồi ở băng ghế trước. Trên xe chỉ có hai người, Lục Nhân Nhân không cần giả bộ như trước mặt người khác, liền giở thói kiêu căng đại tiểu thư.
"Làm một cái đám cưới thôi mà cũng nhiều thứ như vậy, sau này có gì đừng phiền tôi. Lễ cưới kết thúc càng nhanh càng tốt, thật là phiền chết đi được." – Từ nhỏ đã được nâng như trứng, hứng như hoa nên mỗi lời nói ra được xem là mệnh lệnh.
Hứa Thiên Tuấn dù gì cũng là một đại thiếu gia, bị đứa con gái chỉ huy có chút tức giận. Nhưng từ nhỏ đã được giáo dục tốt, làm đàn ông phải có phong độ, vẫn nhẫn nhịn được.
Xe hoa chạy đến một ngã tư, điện thoại Hứa Thiên Tuấn reo lên. Vì đang lái xe, không thể nghe điện thoại, Lục Nhân Nhân tiện tay cầm điện thoại lên xem. Vừa nhìn thấy tên người gọi đến, hung tợn trừng mắt nhìn Hứa Thiên Tuấn.
"Cô ấy tại sao lại gọi điện thoại vào lúc này? Hai người còn liên lạc?" – Đụng chạm đến lòng tự ái của đại tiểu thư. Người con trai cùng mình kết hôn, còn vấn vương không dứt với bạn gái cũ, tuyệt đối khó tha thứ.
"Cô đưa điện thoại đây." – Hứa Thiên Tuấn đưa tay muốn giật lại điện thoại, Lục Nhân Nhân cầm chặt không đưa.
Lục Nhân Nhân mở loa ngoài, Hứa Thiên Tuấn chỉ có thể trừng mắt nhìn không làm được gì.
"Thiên Tuấn, anh đừng kết hôn được hay không? Em có thai rồi." – Đầu bên kia một cô gái đang khóc nức nở van xin.
"Cho dù ta không cưới, cũng không đến lượt ngươi. Tiện nhân!" – Lục Nhân Nhân hét lớn vào điện thoại, rồi quăng khỏi xe.
"Hứa Thiên Tuấn! Từ nhỏ đến lớn, chưa ai dám có lỗi với ta. Ngươi lại cùng tiện nhân đó có con hoang!" – Lục Nhân Nhân cực kỳ giận dữ nhìn chú rể. Làm cho nàng mất mặt, nhất định nàng sẽ không để yên. Xoay người dùng móng tay cào vào mặt Hứa Thiên Tuấn.
Hứa Thiên Tuấn hơi thất thần vì cú điện thoại vừa rồi, còn phải đối phó với Lục Nhân Nhân đang điên cuồng đánh mình, không thể tập trung lái xe. Đến ngã tư, không chú ý đèn đỏ, đạp mạnh chân ga, lại không nhìn thấy ngã tư bên kia có một chiếc xe chở dầu chạy đến.
"Lục Nhân Nhân, cô quậy đủ chưa?"
"Hôm nay, ta không đùa với ngươi nữa."
"..........Rầm........."
Tai nạn xảy ra chỉ trong chớp mắt, bánh xe ma sát với mặt đường phát ra âm thanh chói tai. Mọi người không ai kịp phản ứng, chiếc xe hoa đẹp đẽ lộng lẫy cứ như vậy mà đâm mạnh vào xe chở dầu.
Chỉ vài phút sau khi tai nạn xảy ra, vì bén lửa nên thùng đựng dầu trên xe phát nổ, những người đi ngang qua nơi này cũng bị lạc đạn dính vào vụ nổ. Tưởng chỉ là tai nạn xe bình thường, nhưng lại trở thành thảm án, làm giao lộ tại ngã tư bị phá hoại, giao thông tắt nghẽn.
- -------------------------- 0 0 0 ---------------------------
Buổi tối mà nhìn vào những hình ảnh được cảnh sát chụp lại, thật khiến người khác đau lòng. Nếu có mặt tại hiện trường, nhìn tận mắt thảm án thì còn thê thảm đến mức nào? Chắc sẽ gặp ác mộng mỗi ngày.
"Chị chính là người đã gọi cú điện thoại đó." – Lương Ưu Tú nâng mắt kính hỏi.
"Thật sự thì lúc đó tôi không có thai."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.