Mọi người đổ dồn lại nhìn cậu bé đáng yêu khiến cậu bé cảm thấy lúng túng. Chẳng lẽ mình nói sai hay sao?
Vương Anh búng trán cậu, Tiểu Kha vội giơ bàn tay mập mạp lên bảo vệ đầu, khiến các cô gái bật cười khúc khích.
“Em cho chị uống thuốc gì vậy?” Vương Anh cười tít mắt như vầng trăng sáng treo đầu cành. Để ý thấy biểu cảm của Chị hai, Vương Tư Kỳ thầm nhủ:
“Từ nhỏ đến lớn, mình chưa thấy chị hai cười bao giờ. Xem ra chị hai rất thích em trai.”
Tiểu Kha chống hai tay vào hông, khuôn mặt non nớt đầy nghiêm túc. “Em nói thật đó! Chị đã ăn Trú Nhan Đan nên vết sẹo trên mặt mới biến mất.” “Trú Nhan... Đan?”
Vương Anh ngờ vực nhìn em gái, bọn Vương Tư Kỳ đều đang suy tư, ngay cả cha cũng gật đầu với Tiểu Kha.
Lúc trước, bọn họ cũng từng cho em trai ăn Trú Nhan Đan, ngoại hình, da dẻ và khí chất đúng là đã tăng lên.
Thậm chí ngay cả vợ chồng Vương Nhạc Hạo trông cũng trẻ ra mấy tuổi, nếp nhăn phẳng ra.
Nếu nói khuôn mặt Vương Anh khôi phục là nhờ Trú Nhan Đan thì ba cô gái cũng nửa tin nửa ngờ.
Vương Tư Kỳ nhìn em trai bằng ánh mắt phức tạp, cảm giác ngờ vực ngày càng mãnh liệt.
Chú ý thấy Tiểu Hắc trong ngực cha, cô ấy cướp lấy con chó, nghiêm túc nói Với nó.
“Tiểu Hắc, mày có nghe hiểu tao nói chuyện không?”
Cả nhà kinh ngạc nhìn về phía Vương Tư Kỳ, Vương Nhạc Hạo đỏ mặt, to tiếng:
“Bé bảy, con làm gì vậy, nó mà nghe hiểu được thì chẳng phải là thành tinh rồi sao?”
Vương Tư Kỳ nhíu mày, lúc ở nhà, cô ấy đã phát hiện ra Tiểu Hắc cực kì thông minh, rất phi phàm.
“Nếu mày nghe hiểu thì gật đầu đi, bữa trưa tao sẽ cho mày thêm đùi gà...”
Vương Tâm Như và Vương Anh sầm mặt lại, Vương Nhạc Nhạc đứng cười trộm.
Gâu!
Nghe thấy có đùi gà, Tiểu Hắc ngoáy tít đuôi, ra sức gật đầu, đúng là một con chó nịnh bợ.
“Ồ!"
Lần này đến lượt những người khác ngơ ngác, bốn người nhìn nhau rồi kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Hắc.
Thấy cảnh này, Vương Tư Kỳ càng khẳng định chắc chắn phán đoán của mình. Cô ấy chậm rãi lấy điện thoại trong túi ra, mở đoạn video đã lưu sẵn trong máy.
Trong video, thanh niên áo trắng xuất hiện trong phạm vi theo dõi của camera giám sát.
Hai ngón tay của Vương Tư Kỳ phóng to hình ảnh lên, bóng dáng thanh niên này cũng càng thêm rõ ràng.
Tiểu Kha nghiêng đầu, chợt thấy hoảng hốt. Lễ nào chị đã phát hiện ra mình là tu tiên giả rồi? Lớp ngụy trang sắp rách à?
Mọi người tập trung xem, trông thấy tay trái của thanh niên áo trắng có cầm thứ gì đó màu trắng.
Hình ảnh tiếp tục được phóng to thêm, thứ màu trắng đó giống hệt Tiểu Hắc...
Vương Tư Kỳ chỉ vào người đàn ông trong video, dịu dàng hỏi Tiểu Hắc: “Người áo trắng này là... Tiểu Kha phải không?” Ầm!
Người nhà họ Vương cảm thấy đầu mình như bị sét đánh, hoàn toàn không ngờ Vương Tư Kỳ lại hỏi điều này.
Thực ra Vương Tư Kỳ cũng không dám chắc nhưng em trai chưa từng xuất hiện trong màn hình giám sát, người lộ mặt duy nhất chỉ có người áo trắng này.
Hơn nữa tại sao Tiểu Hắc lại xuất hiện trên người thanh niên áo trắng? 'Vương Nhạc Hạo giật giật khóe môi, một lần nữa lên tiếng: . ngôn tình ngược
“Con gái ngoan, đây chẳng phải là tiên nhân thần bí kia hay sao? Con nhìn chiều cao của người ta đi, sao đó có thể là Tiểu Kha được?”
'Vương Nhạc Nhạc và Vương Tâm Như cũng phụ họa: “Đúng thế, rõ ràng là hai người khác nhau.”