Cả đám người Bạch Nhược Hi hùng dũng bước vào một nhà hàng, sau đó kiêu ngạo gọi ra một bàn đồ ăn.
"Đàn anh, nghe nói anh từ Pháp về hả?"
"Ừ." Thượng An Thần nhấp một ngụm trà, chậm rãi trả lời.
"Vậy sao anh lại chuyển về đây?" Dương Nhất bọc phát bản tính trẻ con, tò mò hỏi.
"Vì một người."
"Ai? Bạn gái hả?"
"Không," Thượng An Thần nhìn thấy sự tò mò cùng căng thẳng Nhược Hi đang kìm nén, cảm thấy buồn cười "Vì một cô dâu."
"A? Cô dâu?" Triệu Ngọc cùng Dương Nhất không hiểu, nhưng không có nghĩa ai cũng không hiểu.
"Khụ khụ khụ..."
"Nhược Hi sao vậy?" Thấy Nhược Hi bị sặc trà, Thượng An Thần ân cần hỏi han.
"Khụ khụ không... không sao."
"Không sao hả, mặt cậu đỏ hết rồi kìa."
"Cẩn thận cẩn thận." Dương Nhất tiếp lời Triệu Vũ "À vậy vợ anh tên gì? Khi nào có thời gian thì giới thiệu với bọn em nhé."
Thượng An Thần nhìn Nhược Hi, im lặng không nói gì thêm.
"Cậu cũng không thân với đàn anh, việc gì anh ấy phải giới thiệu với cậu." Triệu Vũ lập tức dội một gáo nước lạnh.
"Đồ ăn ra rồi, thôi mau ăn đi!" Nhược Hi vội vàng chuyển chủ đề.
"Được rồi, ăn thôi ăn thôi!"
Thượng An Thần nhìn Nhược Hi đầy ẩn ý cũng không nói gì thêm, sau đó đứng dậy khịt mũi bỏ đi.
"Này, anh..." Triệu Vũ lên tiếng gọi.
"Hừ..." Nhược Hi cũng buông đũa đứng lên đi mất.
"Hai người đó có chuyện gì sao?"
"Không biết nữa."
"Thôi kệ, mau ăn đi."
"Thượng An Thần, tên khốn khiếp đồ đáng ghét. Đậu móe! Tôi ghét anh muốn chết!!!"
Nhược Hi đi trên đường, bực tức tự xâu xé quần áo của mình. Cảm thấy khó chịu, cậu rẽ vào một khu trò chơi. Sau đó, cậu đến trước máy đập chuột chũi cầm lấy cây dùi cố gắng hết sức để đánh vào từng cái đầu chuột nảy lên.
"Thượng An Thần, tôi ghét anh! Xem đi, mấy cái đầu chuột kia giống anh, hừ hừ! Thượng An Thần đáng ghét! Tôi ghét anh, cực kỳ chán ghét anh!"
"Hic hic, tôi ghét anh, ghét anh đến chết hic hu hu."
Nhược Hi lau nước mắt, lại bắt đầu tự trách bản thân mình.
"Bạch Nhược Hi, mày thật là vô dụng, tại sao gặp Thượng An Thần mày lại thành như thế này?
Vì cái gì? Rõ ràng người sai là hắn? Sao mày lại như mày sai cơ chứ?
Tại sao? Mày phải ghét hắn, đánh chết hắn mới phải? Tại sao? Tại sao chứ?"
"Bạch Nhược Hi!"
"Gì?!!"
Nghe thấy ai đó gọi tên mình, Nhược Hi giọng điệu không được tốt lắm. Ể? Giọng nói này nghe rất giống tên đáng ghét An Thần.
Nghĩ đến đây, Nhược Hi dừng tay, quay đầu nhìn người đang bước tới, quả nhiên là Thượng An Thần lạnh lùng!
"Chuyện gì?" Nhược Hi hừ lạnh, quay đầu tiếp tục đánh đấm.
"Em đang làm gì?"
"Mẹ nói không được nói chuyện với người lạ."
"Anh là Thượng An Thần, quen biết rồi thì nói được chưa?"
"Tôi quen anh nhưng anh không quen tôi. Mẹ anh sẽ mắng anh đó!"
"Mẹ anh sẽ không mắng anh đâu."
"Thật?"
"Ừa!"
"Hừ, thật ra tôi đang đánh nhau, đúng hơn là đánh vào mặt Thượng An Thần đây nè. Hắn dám tức giận, hắn dám tức giận với tôi. Hừ hừ."
Thượng An Thần định bước đến muốn ôm Nhược Hi vào lòng, nhưng cậu lại bỏ chạy mất.
"Bạch Nhược Hi~" Bao nhiêu năm không gặp nhau, em không nhớ anh sao. Nhìn Nhược Hi chạy đi, Thượng An Thần thở dài.
Xin lỗi Thượng An Thần. Em vẫn chưa suy nghĩ được nên đối mặt với anh như thế nào, làm thế nào để bình tĩnh trở thành một người bạn của anh. Vậy nên, chúng ta vẫn nên đường ai nấy đi...
Ít nhất là cho đến khi em không còn cảm xúc kì lạ nào khi đối diện với anh nữa.