Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 1262: Về có một mình thôi sao?




Tần Nhân vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng bị Thẩm Lệ cướp lời.
Cô đưa chiếc hộp cho Tần Nhân: “Mẹ cố, con mua quà sinh nhật cho mẹ này, mẹ mở ra xem đi.”
Tần Nhân không nhịn được nở một nụ cười, sớm đã quên mất bản thân muốn nói gì, nhận lấy chiếc hộp, giả vờ tức giận nói: “Đứa bé này, về thì về thôi, tại sao còn quà cáp nữa?”
Hình Ỷ Quân cũng bước lại gần: “Mau mở ra xem xem.”
Tần Nhân tuy rằng nói Thẩm Lệ như vậy, nhưng phụ nữ khi nhận được quà làm sao không vui cho được.
Bà mở lớp đóng gói bên ngoài, nhìn thấy bên trong là chiếc hộp đựng hoa tai được in dòng chữ LOGO ở bên trên, hơi nhíu mày: “Sao lại mua món đồ đắt tiền như vậy chứ?”
“Không đắt.”
So với đống đồ trang sức bình thường Tần Nhân mua, đôi hoa tai Thẩm Lệ mua này quả thật không tính là đắt, nhưng Tần Nhân thương cô, luôn cảm thấy cô làm diễn viên rất khổ, lại một mình ở bên ngoài, biết rằng cô sớm đã không xin tiền gia đình nữa rồi, luôn lo lắng cô sống không tốt.
Tần Nhân cũng không nói thêm gì nữa, mở chiếc hộp ra.
Sau khi nhìn thấy hoa tai bên trong, mắt bà sáng lên: “Đẹp quá, kết hợp với bộ quần áo này của mẹ chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Quần áo hôm nay Tần Nhân mặc chính là bộ mà Thẩm Lệ nhìn thấy trên trang cá nhân của bà.
“Để con giúp mẹ đeo.” Lời của Thẩm Lệ mang theo ý hỏi nhìn Tần Nhân.
Tần Nhân cười dịu dàng nói: “Được.”
Sau khi đeo lên, Tần Nhân soi gương nhìn trái nhìn phải, vô cùng vừa ý: “Đẹp quá, cảm ơn con Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ gật gật đầu: “Con cũng cảm thấy đẹp.”
“Mẹ.” Cố Tri Dân không biết về từ lúc nào.
Thẩm Lệ ngừng lại một lát, rất nhanh trở về dáng vẻ tự nhiên quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Anh về rồi à.”
Hai bà mẹ vô cùng tinh tường, cô phải biểu hiện tự nhiên một chút mới có thể khiến bọn họ không phát hiện ra điểm bất thường.
“Ừm.” Ánh mắt Cố Tri Dân chỉ dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Lệ vài giây, rồi quay sang chào Hình Ỷ Quân: “Dì Thẩm.”
Vẻ mặt của anh còn tự nhiên hơn cả Thẩm Lệ.
“Mẹ, bông tai thật đẹp.” Cố Tri Dân nghiêng đầu quan sát bông tai trên tai Tần Nhân.
Tần Nhân khuôn mặt đầy ý cười: “Tiểu Lệ mua cho mẹ đấy.”
“Ồ, Thẩm Lệ đúng là không tiếc nhỉ.” Cố Tri Dân cười như không cười liếc nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cong môi, nhìn anh một cái, rất nhanh liền thu lại ánh mắt: “Mẹ, con đi nhà vệ sinh một lát.”
Cô sợ nếu còn ở đây, sẽ nhịn không được mà đánh Cố Tri Dân tơi bời.
Thẩm Lệ luôn biểu hiện vô cùng tự nhiên, hai bà mẹ cũng không hề phát hiện ra sự bất thường, cô vừa đi, Tần Nhân liền nghiêng đầu nhìn đằng sau Cố Tri Dân.
“Mẹ nhìn gì vậy?” Cố Tri Dân cũng quay người nhìn đằng sau mình.
“Con về một mình sao?” Nụ cười trên khuôn mặt Tần Nhân tắt ngúm, hơi cau mày nhìn anh.
Cố Tri Dân khoát tay: “Không thì sao ạ?”
Tần Nhân tức giận nói: “Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, đến vợ cũng không kiếm được, còn trở về làm gì nữa?”
Cố Tri Dân: “…”
Mỗi lần anh về nhà đều bị mẫu thân đại nhân trước mặt chất vấn.
Nhưng anh cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể nghe mà thôi.
Hình Ỷ Quân buồn cười: “A Nhân, cậu đừng nói Tri Dân như vậy, nó tuổi tác cũng chưa lớn, chuyện này không nên vội, Tiểu Lệ nhà tớ cũng sắp ba mười rồi mà tớ còn chẳng vội.”
“Tiểu tử thối nhà tớ với Tiểu Lệ đâu có giống nhau, Tiểu Lệ là diễn viên, con bé đang trong thời kì thăng tiến, kết hôn muộn cũng là lẽ thường tình, thằng nhóc thối này có sự nghiệp gì chứ?”
“Tri Dân nắm trong tay công ty giải trí lớn như vậy mà, làm sao mà không có sự nghiệp chứ, thằng bé cũng rất vất vả.”
“Đàn ông vốn dĩ nên vất vả một chút.”
“…”
Cố Tri Dân nhằm lúc hai người đang nói chuyện khí thế ngất trời, quay người định lén rời đi.
Không ngờ rằng bị con mắt sắc bén của Tần Nhân nhìn thấy: “Đứng lại!”
“Mẹ?”
“Mẹ đi tiếp khách, con ở đây đợi Tiểu Lệ.”
“Được.” Chuyện nhỏ này Cố Tri Dân cầu còn không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.