Hình Ỷ Quân kì thực cũng thích Cố Tri Dân, nhưng Cố Tri Dân lúc trước nhiều tai tiếng. Nếu như dựa vào tiểu chuẩn chọn con rể của bà, bà cảm thấy Cố Tri Dân không phù hợp lắm, nhưng mấy năm nay Cố Tri Dân chững chạc hơn nhiều rồi.
Lại them Cố Tri Dân và Thẩm Lệ cùng nhau lớn lên, hai người họ ở bên nhau chắc sẽ không tệ.
Tuy rằng vài năm trước tai tiếng của Cố Tri Dân vô cùng nhiều, bà đối với anh cũng có chút thành kiến, nhưng bà chứng kiến Cố Tri Dân lớn lên, cho nên bà biết bản tính của anh không phải xấu, hồi nhỏ anh đối xử rất tốt với Thẩm Lệ, nếu như hai đứa ở bên nhau, Thẩm Lệ nhất định sẽ không phải chịu thiệt thòi.
“Ai nói là không phải chứ.” Tần Nhân lại thở dài.
Tiếp đó, khuôn mặt bà tỏ vẻ thần bí tiến đến trước mặt Hình Ỷ Quân: “Ỷ Quân, Tri Dân nhà tớ mấy năm nay không yêu đương gì rồi, xem mắt cũng không đi, tớ nghe nói trong giới giải trí đàn ông với đàn ông cái đó đó…Cậu nói xem Tri Dân nhà tớ có phải cũng cái đó đó không?”
Hình Ỷ Quân sửng sốt một lát mới hiểu được ý Tần Nhân: “Cậu nghĩ nhăng cuội gì vậy? Tri Dân mấy năm gần đây chững chạc lên nhiều, không còn tai tiếng nữa, sự nghiệp cũng phát triển không ngừng, giới trẻ có ý tưởng của giới trẻ, cậu đừng nghĩ lung tung.”
“Nhưng tớ vẫn cảm thấy Tri Dân có thể thực sự thích đàn ông…” Tần Nhân nghĩ đến khả năng này, trong lòng càng trở nên buồn bực.
Thẩm Lệ vốn định tiến đến kính rượu Tần Nhân, nhưng lại vô tình nghe được cuộc nói chuyện của hai người họ.
Cô đứng yên một chỗ suy nghĩ vài giây, vẫn là không đến thì hơn, biết đâu hai người họ lại vặn hỏi cuộc sống tình cảm của cô và Cố Tri Dân, cô phải trả lời ra sao?
Cũng không thể nói Cố Tri Dân mấy năm nay hao tâm với cô chứ?
Cùng lúc đó, Thẩm Lệ càng kiên định với suy nghĩ trong lòng, nhất định phải tìm được một cách hoàn hảo khiến cho Cố Tri Dân hết hi vọng với cô.
Trong lòng Thẩm Lệ đang nghĩ chuyện, vừa quay người liền suýt chút nữa đâm vào Cố Tri Dân đứng ngay sau cô.
Cô bị dọa giật mình: “Anh đang làm gì vậy?”
Trong tay Cố Tri Dân cầm ly sâm panh, khóe mắt mang theo ý cười, chậm rãi mở miệng: “Nhìn em nghe trộm mẹ anh và dì Thẩm nói chuyện.”
“Em chỉ vô tình nghe thấy.” Thẩm Lệ đi vòng qua thân anh định tìm chút gì đó ăn, cô vừa nãy vừa ăn chút điểm tâm, nhưng hiện tại liền cảm thấy hơi đói, vẫn phải ăn thêm cái gì đó.
Đúng lúc này Tần Nhân liền tiến tới.
“Tri Dân, Tiểu Lệ.”
Thẩm Lệ bèn quay đầu lại.
Tần Nhân kéo lấy tay cô, cười híp mí nói: “Tối ngày hôm nay, phần vũ hội sau ấy, một lát nữa mẹ muốn con và Tri Dân nhảy mở màn, có được không?”
Thẩm Lệ không nói hai lời, lập tức đồng ý: “Được ạ.”
Tần Nhân đối với cô rất tốt, hôm nay lại là sinh nhật của bà, yêu cầu nhỏ này cô nhất định sẽ đáp ứng.
“Vậy hai đứa chuẩn bị chút đi.” Tần Nhân vô cùng vui vẻ, ngân nga điệu nhạc rồi rời đi.
……
Vũ hội được tổ chức trong nhà, Thẩm Lệ quay trở về nhà thay y phục.
Lúc quay lại liền nhìn thấy Cố Tri Dân đang đứng đợi cô ở cổng biệt thự.
Cố Tri Dân nhìn thấy cô đến, không nói lời nào, đưa tay về phía cô.
Thẩm Lệ ngừng lại vài giây, nghĩ đến cũng chỉ là đi vũ hội thôi mà, liền đưa tay mình ra.
Chỉ là tay cô còn chưa đặt vào bàn tay Cố Tri Dân, liền bị tiếng còi xe cắt ngang.
Bíp…
Chiếc xe phanh gấp dừng ở trước mặt hai người.
Tiếp sau đó, cửa xe được mở ra.
Tiêu Văn từ trên xe bước xuống, tóc hơi loạn, thái dương có vết thương, áo khoác màu trắng rướm máu, tuy rằng hơi nhếch nhác nhưng vẻ yếu đuối đó khiến người khác cảm thấy thương hại.
Khi cô ta nhìn thấy Thẩm Lệ, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Cố tổng, tôi giúp anh mang điện thoại đến rồi.” Tiêu Văn thu hồi ánh mắt nhìn Thẩm Lệ, đưa điện thoại cho Cố Tri Dân.