Thẩm Lệ lui về phía sau, đôi nam nữ này liền đánh về phía trước, vừa đánh còn vừa cãi nhau.
“Con mẹ nó, cô dám kéo tóc của ông đây.”
“Là do em không đủ tốt với anh hay sao? Cô ta có chỗ nào mà hơn em hả, anh nói đi.”
“Cô có phiền hay không hả, tôi cũng đã nói chia tay rồi.”
Sức lực của nam nữ cách xa nhau, người phụ nữ rất nhanh liền yếu thế hơn, bị người đàn ông hung hăng đánh mấy bàn tay.
Cho dù có đánh máy bàn tay thì người phụ nữ vẫn khăng khăng nắm lấy tay của người đàn ông, đau khổ hỏi hắn ta: “Không phải là anh đã nói cả đời này đều cùng với em sao?”
“Tôi phiền chết, phiền sắp chết rồi. Nếu như tôi ở bên cạnh cô cả một đời, mẹ kiếp, không phải là đầu óc của tôi có vấn đề à.”
Người đàn ông không hề lưu tình chút nào mà giật tay của cô ta ra khỏi người mình.
Mắt thấy đôi nam nữ này càng đánh càng hung hăng, Cố Mãn Mãn chạy tới đưa tay che chở trước mặt của Thẩm Lệ: “Chị Lệ, chị mau bước lên xe đi.”
Thẩm Lệ gật đầu, giọng nói có chút buồn vô cớ: “Ừ, em đi gọi bảo vệ đi.”
Đã từng yêu nhau nhiều như thế nào, về sau lại ghét nhau như thế nào.
Cô và Cố Tri Dân không phải cũng kéo đến tình cảnh như bây giờ hay sao.
Chỉ có điều tất cả những thứ này đều là do cô tạo ra mà thôi.
Thẩm Lệ quay người muốn đi, người đàn ông kia đột nhiên đẩy người phụ nữ ra, người phụ nữ liền bị đẩy đến trước mặt của Thẩm Lệ chặn lấy hướng đi của cô.
Thẩm Lệ không phải là người thích xen vào chuyện của người khác, nhưng người ta cũng đã bị đẩy đến trước mặt rồi, có mặc kệ cũng không được nữa.
Người phụ nữ co ro thân thể, mặt mũi tràn đầy đau đớn, nhỏ giọng kêu đau, giống như là cực kỳ đau nhức, ngay cả âm thanh cũng không phát ra khỏi miệng được.
Sắc mặt Thẩm Lệ ngưng trọng, xoay người lại hỏi thăm: “Cô vẫn ổn chứ?”
“Đừng có xen vào chuyện của người khác.” Người đàn ông đi tới hung tợn trừng Thẩm Lệ một cái, sau đó đạp vào người phụ nữ đang ngã trên mặt đất: “Đừng có giả bộ chết, luôn lấy cái chết để uy hiếp tôi à, cô…”
Người đàn ông đột nhiên ngừng nói, ánh mắt chòng chọc nhìn vào vết máu chảy ra ở phía dưới của người phụ nữ: “Cô… cô…”
Thẩm Lệ cũng nhìn thấy trên người của người phụ nữ này chảy ra vết máu, nhìn xem có vẻ như là ở chỗ đùi.
Sắc mặt Thẩm Lệ lập tức trở nên lúc trắng lúc xanh, âm thanh cũng có chút run rẩy: “Cô sao vậy?”
Sau khi Cố Tri Dân nghe điện thoại xong, lúc này vừa mới tắt điện thoại quay đầu nhìn về phía ngoài xe, phát hiện Thẩm Lệ vẫn còn chưa lên xe, không khỏi nhíu nhíu mày.
Buổi tiệc vào buổi trưa này, bên phía hoạt động cũng mời anh ta.
Lúc này thấy Thẩm Lệ lề mề lề mà không chịu lên xe liền mở cửa xe đi về phía Thẩm Lệ.
Vừa đến gần, anh ta chỉ nghe thấy tiếng nói đau khổ của người phụ nữ đang nằm trên mặt đất: “Tôi… con của tôi… Tôi…”
Cố Tri Dân nhìn về phía phát ra âm thanh, anh ta đã nhìn thấy người phụ nữ đang bị chảy máu, quay đầu lạnh giọng nói với người đàn ông đang choáng váng ở bên kia: “Mau gọi xe cứu thương đi.”
Giọng nói của Cố Mãn Mãn truyền đến: “Em đã kêu rồi.”
Cố Tri Dân ngẩng đầu lên, sau khi quét mắt nhìn về phía Cố Mãn Mãn, ánh mắt lại rơi vào trên người của Thẩm Lệ.
Sắc mặt Thẩm Lệ trắng bệch đến dọa người, cả người giống như là mất hồn cứ nhìn chòng chọc vào người phụ nữ đang nằm dưới đất. Cố Tri Dân nhìn chằm chằm vào cô lâu như vậy, cô cũng không phát giác được.
Mi tâm Cố Tri Dân nhíu lại rất chặt, nhỏ giọng hỏi Cố Mãn Mãn: “Sao vậy?”
Cố Mãn Mãn cẩn thận nhìn Thẩm Lệ một chút, nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Không biết nữa, lúc nãy chị Lệ nhìn thấy người phụ nữ này bị chảy máu, thì sau đó vẫn cứ như vậy, có phải là chị Lệ bị choáng váng bởi máu hay không?”
Choáng váng bởi máu?
Sau khi Thẩm Lệ lên sáu tuổi liền cầm lấy cục gạch đánh cậu nhóc mập mạp thích ăn hiếp người khác ở trong viện đến chảy máu, lúc đó cũng không thấy cô bị choáng máu.
Cố Tri Dân giơ cánh tay vung lên một cái ra hiệu cho Cố Mãn Mãn tránh ra.