Mạc Đình Kiên lơ đãng ngẩng đầu nhìn thấy Hạ Diệp Chi ngồi ở đó giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
“Suy nghĩ gì vậy?” Anh lên tiếng hỏi.
Hạ Diệp Chi đứng dậy đi qua bên Mạc Đình Kiên.
Đến khi cô tới trước mặt Mạc Đình Kiên thì Mạc Đình Kiên đưa tay kéo cô ôm vào lòng, một tay anh ôm Hạ Diệp Chi, một tay khác cầm sách, ánh mắt dừng trên trang sách nghiêm túc đọc sách.
Một công đôi việc.
Hạ Diệp Chi cố ý nghiêng đầu ngăn cản tầm mắt của anh, không cho anh đọc sách.
Cánh tay Mạc Đình Kiên cầm sách xoay qua một bên, chọn một góc độ khác tiếp tục đọc sách.
Hạ Diệp Chi lại nghiêng người ngăn cản.
Mạc Đình Kiên không tức giận, cười khẽ, anh đặt sách lên bàn hỏi Hạ Diệp Chi: “Có chuyện gì?”
“Không có gì, em chỉ muốn quấy rầy anh đọc sách.” Hạ Diệp Chi ngửa đầu, đùa dai nhìn anh.
Gần đây cô phát hiện Mạc Đình Kiên không hề tức giận, nhiều lúc cô cố ý chọc anh nhưng anh cũng không tức giận.
Mạc Đình Kiên chỉ vào mặt cô.
“Hả?” Hạ Diệp Chi sờ mặt mình: “Trên mặt em có gì sao?”
Ngón tay Mạc Đình Kiên gõ nhẹ lên mặt cô mấy cái: “Trên mặt này viết em có tâm sự.”
“Không có.” Hạ Diệp Chi nói, sau đó đứng dậy: “Em không có tâm sự gì cả.”
Cô cảm thấy mình không tính là nói dối, cô thật sự không có tâm sự, chỉ cảm thấy có chuyện không nghĩ ra mà thôi.
Cô mới đứng lên thì Mạc Đình Kiên kéo cô lại.
“Anh làm gì vậy, em đã nói không có tâm sự…”
“Vậy em đọc sách với anh một lát.”
“Nóng.”
Bây giờ là mùa hè, hai người ôm nhau không nóng mới là lạ.
Mạc Đình Kiên: “Em không nóng.”
Hạ Diệp Chi: “…” Được rồi, cô đúng là không nóng, bởi vì có máy điều hòa.
Cô dựa vào lòng Mạc Đình Kiên, đọc với hai trang sách thì tròng mắt xoay một vòng.
Một lát sau, cô giả vờ lơ đãng hỏi: “Anh cảm thấy Thời Dũng là loại người gì?”
“Em cảm thấy cậu ta là loại người gì?” Mạc Đình Kiên hỏi ngược lại.
Ánh mắt anh vẫn không rời khỏi cuốn sách, một công đôi việc.
“Thì là làm việc nghiêm túc, cẩn thận, chu đáo, nhưng cũng rất tinh tế, dịu dàng với người nhà.” Hạ Diệp Chi đã thấy dáng vẻ Thời Dũng ở bên cạnh vợ mình.
Tính cách của Thời Dũng hơi nghiêm khắc, nhưng lúc anh ta ở trước mắt vợ mình vẫn thể hiện sự dịu dàng.
“Ừ.” Mạc Đình Kiên nhàn nhạt lên tiếng.
Hạ Diệp Chi mới biết được mình đã tự trả lời câu hỏi của mình.
Cô có chút tức giận, giọng nói hung dữ: “Mạc Đình Kiên, em hỏi anh hay là anh hỏi em?”
Mạc Đình Kiên đặt sách xuống, nghiêm túc nhìn cô nói: “Suy nghĩ của anh giống như em.”
Hạ Diệp Chi hừ một tiếng, không để ý tới anh.
Mạc Đình Kiên lại khom lưng hôn cô, sau đó xoa bụng nhỏ của cô, thấp giọng nói: “Mẹ tức giận thì bé cưng phải tự dỗ dành.”
Bình thường Mạc Đình Kiên là người đứng đắn, bây giờ anh nói như vậy, Hạ Diệp Chi cũng không khỏi bật cười: “Anh đúng là nhàm chán.”
Hạ Diệp Chi nói: “Anh nói xem bạn thân ở chung với nhau một thời gian dài thì có phải ánh mắt nhìn người cũng giống nhau đúng không?” . Đam Mỹ H Văn
Mạc Đình Kiên: “Hả?”
Hạ Diệp Chi: “Ví dự hai người tìm trợ lý có tính cách giống nhau, em cảm thấy Kha Trật và Thời Dũng là người đáng tin cậy!”
“Kha Trật?” Trong giọng nói Mạc Đình Kiên lộ ra kinh ngạc, không ngờ Hạ Diệp Chi đột nhiên nhắc tới Kha Trật.