Đến sân bay, Hạ Diệp Chi dừng xe ở bãi đỗ xe, mang theo hành lí ra ngoài.
Cô đi qua trạm kiểm tra an ninh, đợi ở phòng chờ đến lúc lên máy bay, mới gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Sau khi điện thoại bắt máy, Hạ Diệp Chi dẫn trước nói: “Có bận không?”
Đầu bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp: “Không bận.”
Hạ Diệp Chi cắn môi, nhất thời không biết nên nói như thế nào.
Lúc này, Mạc Đình Kiên đột nhiên cất tiếng hỏi: “Em đang ở sân bay phải không?”
Tim Hạ Diệp Chi chợt nảy lên một cái, trong một chốc nói không ra lời.
Dường như Mạc Đình Kiên không muốn biết cô dự định làm gì, thẳng thừng hỏi: “Sắp lên máy bay rồi à?”
“Vâng.” Hạ Diệp Chi gần như là cứng đơ người nói ra câu này.
“Sao anh lại…” Cô muốn hỏi Mạc Đình Kiên vì sao lại biết cô ở sân bay, lại còn biết cô sắp lên máy bay.
Cô đã tìm một chỗ không thể nào nghe thấy tiếng phát thanh, mà gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên ngắt lời cô: “Đến nơi thì báo cho anh.”
“Mạc Đình Kiên, anh…”
“Lên máy bay trước đi.”
“… vâng.”
Hạ Diệp Chi cúp máy, ngây người nhìn chằm chằm điện thoại.
So với dự tính, Mạc Đình Kiên cũng không có dấu hiệu tức giận, thậm chí còn nhắc nhở cô lên máy bay…Hạ Diệp Chi lại mở ra xem lại lịch sử cuộc gọi, xác nhận số điện thoại cô vừa mới gọi đúng là của Mạc Đình Kiên, rồi mới đem điện thoại cất vào túi áo.
Cô hiện tại cũng không có nhiều thời gian để nghĩ ngợi, đài phát thanh đã đang thúc giục lên máy bay rồi.
Hạ Diệp Chi lên máy bay, vẫn còn đang suy nghĩ về phản ứng lúc nãy của Mạc Đình Kiên.
Anh trông quá bình tĩnh, bình tĩnh vượt ngoài dự liệu của cô…
…
Mạc thị, phòng làm việc của tổng giám đốc.
Nghe thấy tiếng báo đã tắt máy truyền đến từ điện thoại, Mạc Đình Kiên đưa điện thoại ra trước nhìn hai giây, sau đó giống như cuối cùng cũng bộc phát, sau một lúc liền cầm điện thoại ném ra ngoài.
Mạc Đình Kiên vừa nãy nhận điện thoại của Hạ Diệp Chi, bình tĩnh như thế, Thời Dũng đã cảm thấy không bình thường.
Thì ra là cố kiềm chế tức giận.
Thời Dũng không nhịn được mà nói: “Cậu chủ, cậu không muốn để mợchủ đi một mình, vậy sao cậu lại không để cho người theo dõi mợ chủ?”
“Tôi đã nói rất rõ ràng rồi, chuyện của cô ấy chính là chuyện của tôi, sao tôi có thể để mặc Lưu Chiến Hằng được!” Mạc Đình Kiên cười lạnh, sắc mặt có chút tối tăm: “Cô ấy muốn đi thì để cô ấy đi! Không được để cho người đi theo cô ấy!”
Thời Dũng khẽ gật đầu: “Vâng.”
Anh ta đi theo Mạc Đình Kiên bao nhiêu năm rồi, không dám nhận mình hiểu Mạc Đình Kiên hoàn toàn, nhưng trong chuyện với Hạ Diệp Chi, anh ta thấy anh ta rất hiểu Mạc Đình Kiên.
Với Hạ Diệp Chi, Mạc Đình Kiên ngoài miệng nói dữ dằn như vậy, thật ra cuối cùng cũng không nhẫn tâm được.
Cho dù là chuyện gì, vào lúc nào, cũng đều như vậy.
Việc tốt thường hay gặp trắc trở mà.
Thời Dũng chuyển mắt nhìn Mạc Đình Kiên, thăm dò hỏi: “Cậu chủ, không có chuyện gì khác nữa thì tôi đi đây.”
Mạc Đình Kiên không nói gì, Thời Dũng liền đi ra ngoài
….
Chuyến bay của Hạ Diệp Chi đến sáng ngày thứ hai là đến nơi.
Ngồi máy bay mười mấy tiếng liền, Hạ Diệp Chi có hơi mệt, nhưng tinh thần lại khá tốt.Cô vừa lên taxi, liền cầm điện thoại gọi cho Mạc Đình Kiên.
Điện thoại vang lên vài tiếng, mới có người bắt máy.
Cô vừa muốn nói chuyện, đầu dây bên kia lại là tiếng của Thời Dũng: “Cô chủ, cậu chủ đang đàm thoại với người khác, cô có lời gì muốn tôi chuyển cho cậu chủ không ạ?”
Hạ Diệp Chi hơi ngây ra, nghe kĩ lại, còn nghe thấy tiếng tạp âm huyên náo ở đầu dây bên kia.
Lúc này cô mới nhớ tới, múi giờ ở đây khác với ở trong nước, hiện tại chỗ cô là buổi sáng, trong nước là buổi tối.
Cô chần chừ trong chốc lát, rồi hỏi Thời Dũng: “Các anh đang ở bên ngoài sao?”
“Chúng tôi ở Kim Hải, tối nay có một bữa tiệc, tôi đi theo cậu chủ.”
“À.” Hạ Diệp Chi dừng một lát, mới hỏi: “Mạc Đình Kiên có uống rượu không?”
Thời Dũng xuyên qua khe cửa, nhìn lướt qua hàng ghế thấy Mạc Đình Kiên đang cụng ly với người trong đó, nói: “Có uống một chút ạ.”
“Đừng để anh ấy uống nhiều, tôi cúp máy trước đây, tạm biệt.”
“Tạm biệt cô chủ.”
Đợi Hạ Diệp Chi cúp máy, Thời Dũng mới cầm điện thoại trở về hàng ghế, đem điện thoại đưa cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhận lấy điện thoại, cũng không hỏi gì nhiều, Thời Dũng tự giác đem lời của Hạ Diệp Chi thuật lại cho anh: “Mợ chủ nói để cậu chủ uống ít rượu thôi ạ.”
“Ha.” Mạc Đình Kiên cười lạnh, cảm xúc trên mặt khó phân biệt ra được.
Thời Dũng cũng không nói gì nữa, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Sao thế?” Cố Tri Dân dựa vào bên Mạc Đình Kiên, hỏi anh: “Cậu lại cãi nhau với Hạ Diệp Chi à?”
Mạc Đình Kiên liếc anh ta một cái: “Cậu cãi nhau thì có!”
“Trong tình huống bình thường, cậu sẽ ra ngoài đi ăn cùng tôi sao? Cậu nói cậu không cãi nhau với Hạ Diệp Chi ư, tôi còn lâu mới tin.” Cố Tri Dân nói xong, lại xoa xoa cằm, nhìn về phía Thời Dũng: “Thời Dũng, cậu nói xem có phải không?”
Thời Dũng cũng không nói chuyện, chỉ cười.
Bữa cơm hôm nay, vốn Cố Tri Dân đã hủy, nhưng Mạc Đình Kiên muốn tới, anh ta liền tìm một lí do để những người không liên quan thuê một chỗ khác, mà bản thân anh ta, thì ở lại bồi Mạc Đình Kiên uống rượu.
Từ sau khi có Hạ Diệp Chi, anh ta muốn hẹn Mạc Đình Kiên một lần cũng khó khăn.
Mà cho tới hiện tại, muốn chủ động hẹn Mạc Đình Kiên một lần, lại càng khó hơn nữa.
Trừ khi, Mạc Đình Kiên cùng Hạ Diệp Chi cãi nhau rồi chủ động tìm tới anh ta.
Cho nên, cũng không thể trách anh ta hỏi Mạc Đình Kiên có phải cãi nhau với Hạ Diệp Chi không.
Mạc Đình Kiên lười để ý đến anh ra, cầm bình rượu lên, rót đầy vào chén rượu của mình và của Cố Tri Dân, liền đó tự mình uống cạn.
Cố Tri Dân chau mày khuyên anh: “Này, cậu uống rượu ít thôi!”
…
Hạ Diệp Chi đã đặt hẹn ở khách sạn năm sao nơi mà Lưu Chiến Thiên làm việc.
Khách sạn năm sao này, được xây từ rất lâu rồi, ở nước M cũng rất nổi danh, rất nhiều người đến nơi này du lịch, chủ yếu đều ở tại khách sạn này.
Hạ Diệp Chi chỉ biết Lưu Chiến Thiên làm đầu bếp ở đây, nhưng rốt cuộc là làm bếp trưởng, hay là làm ở vị trí khác, cô lại không rõ lắm.
Nếu cô muốn gặp Lưu Chiến Thiên, vẫn cần phải nghĩ biện pháp.
Khi nhân viên phục vụ đưa cô đến phòng khách sạn, Hạ Diệp Chi cố ý để điện thoại ở góc bàn, đến khi nhân viên phục vụ quay người điện thoại của cô bị va phải rồi rơi xuống đất.
Nhân viên phục vụ vội vàng nhặt điện thoại lên, liên tục nói xin lỗi: “Xin lỗi cô.”
Thực ra trên nền nhà có thảm trải sàn phủ lên, điện thoại không bị rơi vỡ.
Nhưng Hạ Diệp Chi hôm nay thật ra muốn kiếm chuyện, liền mượn điều này để phát huy: “Người ở khách sạn của các cô, đều chân tay hậu đậu như vậy sao? Gọi quản lí của các cô lên đây.”
Hạ Diệp Chi làm ra bộ dáng ngang ngược không nói lý, nhân viên phục vụ không có cách nào, bèn gọi người quản lí bộ quản phòng đến.“Vị cô này, rất xin lỗi vì sai sót của nhân viên chúng tôi khiến cô không vui, chúng tôi sẽ…”
“Được rồi.” Hạ Diệp Chi xua tay, ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo: “Tôi cũng không phải người không hiểu đạo lí, lúc trước tôi có nghe người bạn từng đến khách sạn của các cô nói, chỗ này của các cô có một đầu bếp người phương Đông, làm món ăn vô cùng ngon, tôi muốn cho anh ta phục cụ cho tôi, các cô đáp ứng được yêu cầu này của tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này.”