Căn phòng dưới mặt đất cực kì yên tĩnh, ngay cả một chút tiếng động cũng không có.
Cả nửa ngày, Mạc Đình Kiên cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Theo như sự hiểu biết về Mạc Đình Kiên của Thời Dũng trước đây, những lúc như thế này, Mạc Đình Kiên đáng lẽ đã nổi điên lên rồi, hoặc là cũng sẽ mở miệng nói gì đó.
Nhưng bây giờ thật kỳ lạ, Mạc Đình Kiên không nói bất kì lời nào cả.
Sau khoảng thời gian yên lặng thật lâu, lâu đến nỗi, Thời Dũng còn tưởng rằng anh không nghe thấy mình nói, Mạc Đình Kiên mới yếu ớt lên tiếng: “Nhất định sẽ tìm thấy.”
Thanh âm rất nhẹ, nghe như là anh đang thì thầm với ai đó.
Nhưng bởi vì căn phòng này quá yên tĩnh đi, nên mới có thể nghe rõ ràng lời anh nói.
Sau đó, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng lại quan sát mặt đất thêm một lần nữa, biết đâu có thể tìm thấy manh mối nào đó thì sao.
Nhìn quanh một vòng, ngoại trừ một số đồ dùng hằng ngày và thực phẩm được dữ trữ ở căn phòng dưới mặt đất này ra, thì không có gì đặc biệt.
Thời Dũng có hơi bực bội: “Thỏ khôn ba lỗ, Lưu Chiến Hằng này cũng thật là quá gian xảo rồi, biết vậy năm đó điều tra nội tình của hắn kỹ hơn một chút.”
Tính khí của Mạc Đình Kiên bình thường cũng không được tốt cho lắm, nhưng lúc này đây, trong khi Thời Dũng còn không chịu được mà nổi nóng, Mạc Đình Kiên lại bình tĩnh, nói: “Đi thôi.”
“Thiếu gia?” Thời Dũng kinh ngạc gọi anh một tiếng.
Mạc Đình Kiên quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Không đi, muốn ở đây ngủ đông sao?”
Thời Dũng vội vàng đi theo.
Lúc ra ngoài, Thời Dũng cứ nhìn chằm chặp vào Mạc Đình Kiên.
Anh cảm thấy thiếu gia hình như có gì đó khan khác.
Sao tính tình lại đột nhiên trở nên tốt vậy nhỉ?
Hai người lên xe, Mạc Đình Kiên ngồi đằng sau, anh mắt anh vẫn nhìn chăm chú về đống tro tàn bị hỏa hoạn thiêu rụi chỉ còn vài bức tường nằm ngổn ngang.
Xe hơi chạy về phía trước, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy đống tàn tích đó nữa, Mạc Đình Kiên mới quay đầu lại, nói: “Tất cả những chuyện mà Lưu Chiến Hằng làm đều sớm đã nằm trong kế hoạch, cho dù là năm đó thôi miên tôi, hay là lừa gạt Hạ Diệp Chi, đều là muốn dụ chúng tôi đến nước M, tất cả đều đã được sắp đặt, hoặc là…”
Mạc Đình Kiên nói đến đây, đột nhiên ngừng lại.
Thời Dũng khó hiểu nhìn lên kính chiếu hậu nhìn về phía anh, chỉ thấy trên mặt của Mạc Đình Kiên hiện lên một nụ cười lạnh đằng đằng sát khí: “Hoặc là những sắp đặt của hắn so với những gì chúng ta tưởng tưởng còn sớm hơn, còn nhiều hơn thế.”
Thời Dũng ớn lạnh, nói: “Nếu Lưu Chiến Hằng đã không thoát khỏi liên can tới chuyện năm đó thiếu gia bị bắn trọng thương, vậy điều này có phải đã chứng minh được, hắn đã ủ mưu từ lúc đó?”
Mạc Đình Kiên suy nghĩ một lúc: “Còn sớm hơn lúc đó.’
Năm đó, khi Mạc Đình Kiên nghi ngờ Mạc Đình Phong, thì bị người ta truy sát bắn bị thương.
Cũng chính vì lần bị thương đó, càng khiến anh thêm tin rằng, Mạc Đình Phong đích thực có liên quan tới chuyện của mẹ anh.
Anh luôn cho rằng lần bị thương đó, là do Mạc Đình Phong phái người làm.
Đối với chuyện của mẹ, Mạc Đình Phong chắc chắn không thoát khỏi liên can. Nhưng mà, sau khi anh xử lý xong Mạc Đình Phong, mới phát hiện, người bắn anh bị thương, không phải do Mạc Đình Phong phái tới.
Sau này anh gặp Lưu Chiến Hằng, tuy lai lịch của hắn không rõ ràng, cả người toát lên vẻ cổ quái, nhưng Mạc Đình Kiên lại chưa từng nghĩ hắn có liên quan tới chuyện năm đó anh bị đạn bắn mà bị thương.
Cứ như vậy, đi sai một bước, khiến cho mỗi bước sau đó đều trở nên tồi tệ hơn.
Đến hôm nay, Mạc Đình Kiên đã sớm nhìn thấu mục đích của Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng đang nhắm vào anh.
Cho dù là Mạc Hạ hay là Hạ Diệp Chi, cũng chỉ là công cụ bị Lưu Chiến Hằng lợi dụng mà thôi.
Mục đích cuối cùng của hắn, là anh.
Nếu Lưu Chiến Hằng đã muốn chơi như vậy, vậy anh cũng phải chơi với hắn tới cùng.
“Vậy thiếu phu nhân…” Thời Dũng vẫn có hơi lo lắng cho Hạ Diệp Chi.
Nhắc đến Hạ Diệp Chi, hơi thở của Mạc Đình Kiên trở nên lạnh băng, cả người anh tỏa ra một áp lực cực kì dữ dội, anh nghiến răng trả lời: “Hạ Diệp Chi vẫn còn giá trị lợi dụng đối với hắn, trước khi hắn đạt được mục đích, Hạ Diệp Chi sẽ không có nguy hiểm.”
Thời Dũng nghe thấy vậy, trong đầu anh nghĩ nghĩ, Mạc Đình Kiên nói rất đúng.
Chỉ có điều, Hạ Diệp Chi quan trọng với Mạc Đình Kiên như vậy, nhưng bây giờ không thể không giương mắt nhìn cô bị lợi dụng, trong lòng anh ắt hẳn rất khó chịu.
Thời Dũng khẽ thở dài, cũng không biết nên nói gì.
…..
Mấy ngày sau, một người giàu ở nước M đưa tin sẽ tổ chức yến hội sinh nhật.
Trước khi tin tức được truyền ra, danh sách khách mời cũng đã được tiết lộ.
Loại yến hội thượng lưu này, có vô số người muốn tham gia.
Trong danh sách đề xuất, những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp và những người giàu có từ các quốc gia đều được mời.
Mạc Đình Kiên cũng nhận được thiệp mời từ sớm.
Tuy anh đã đem công ty giao cho Hạ Diệp Chi, nhưng việc này là một sự kiện công khai.
Cũng đã công khai rồi, với sức ảnh hưởng của Mạc Đình Kiên, nhận được thư mời này là chuyện chẳng có gì lạ.
Anh vừa nhận được thư mời, thì Thời Dũng từ ngoài vội vàng chạy về.
Sắc mặt của Thời Dũng nghiêm túc chạy về phía Mạc Đình Kiên, nhỏ tiếng nói: “Thiếu gia, theo một nguồn tin đáng tin cậy, bên đó cũng có mời Lưu Chiến Hằng. Trong giới tâm lý học ở nước M, Lưu Chiến Hằng rất có máu mặt.”
Tên nhà giàu này vừa thích náo nhiệt, vừa thích nhân tài. Mỗi lần tổ chức yến hội, hắn chỉ mong sao có thể mời hết tất cả những người nổi tiếng đến tham dự.
Nói là sinh nhật, nhưng nói trắng ra, chính là một buổi giao lưu quy mô lớn.
Có rất nhiều người đồng ý tham gia.
Mạc Đình Kiên nhận được thư mời, vốn cũng không có ý định tham gia.
Nhưng, tin mà Thời Dũng vừa mang tới, không nghi ngờ gì nữa, đây là một tin tức bùng nổ.
“Tin tức chính xác không” Mạc Đình Kiên không thích nghe bất kì thứ gì như ‘theo một nguồn tin đáng tin cậy’, anh chỉ muốn nghe một câu chính xác.
Sắc mặt của Thời Dũng sững lại, nhất thời nói không ra lời.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Thời Dũng reo lên.
Anh nhìn Mạc Đình Kiên một cái, nhìn thấy dáng vẻ không cảm xúc của Mạc Đình Kiên, anh lấy điện thoại ra nghe.
Ngắt điện thoại xong, sắc mặt của Thời Dũng càng thêm kiên định: “Thiếu gia, tin tức chính xác.”
Mạc Đình Kiên bóp chặt tấm thư mời trong tay, tấm thư mời bìa cứng màu vàng bị anh bóp đến nhàu nát.
Sau đó, anh buông lỏng ngón tay ra, thanh âm trầm thấp mang theo hơi thở lạnh lẽo: “Chuẩn bị đi tham gia yến hội.”
“Dạ!”
…..
Trước đêm yến hội một ngày, Cố Tri Dân đột nhiên đến nước M.
Đi cùng với anh ta còn có Phó Đình Tây và Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ gần đây rất bận, đối với tình cảnh của Hạ Diệp Chi, cô cũng không hiểu lắm.
Khi cô sắp đến nước M, mới loáng thoáng biết một chút.
Chỉ là chi tiết cụ thể như thế nào, thì cô không rõ.
Cố Tri Dân trên danh nghĩa là tổng giám đốc của Tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, nên được mời đến yến hội cũng không có gì lạ.
Mà Phó Đình Tây lại là kim bài luật sư trong giới, trên trường quốc tế cũng có danh tiếng, nên có mặt ở đây cũng rất bình thường.
Thẩm Lệ thì không như vậy, tuy rằng cô cũng có chút tiếng tăm, dư luận và diễn xuất cũng không tệ, nhưng vẫn chưa đủ tư cách để được mời.
Cô chỉ là đi cùng với Cố Tri Dân.
Cô ở đây, không phải vì buổi yến hội, mà là vì chuyện của Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ vừa bước vào cửa đã hỏi: “Diệp Chi đâu?”
Có điều, khi ánh mắt cô tiếp xúc với ánh mắt lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào của Mạc Đình Kiên, cô giống như đã bị khiếp sợ.…..