Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 611: Tôi cảm thấy cô ấy có hơi kỳ lạ




Mặc dù Thẩm Lệ rất sợ Mạc Đình Kiên, nhưng cô vẫn hỏi lại một lần nữa: “Diệp Chi cô ấy sao rồi?”
Mạc Đình Kiên ngó lơ lời cô, quay người rời đi.
Thẩm Lệ thấy dáng vẻ trốn tránh không trả lời của anh, trong lòng cũng hiểu đôi chút, tim cô cũng theo đó mà đập loạn.
Thời Dũng ở lại giúp họ sắp xếp phòng nghỉ ngơi.
“Tôi đưa mọi người đi nghỉ ngơi trước.” Thời Dũng hơi nghiêng người, làm một hành động mời.
Thẩm Lệ thấy như vậy, cũng không nói gì nhiều nữa, đi theo Thời Dũng đến phòng nghỉ.
…..
Rất nhanh đã đến ngày diễn ra yến hội.
Nhóm người Mạc Đình Kiên đi từ rất sớm, lúc bọn họ đến nơi, buổi yến hội vẫn chưa bắt đầu.
Bọn họ vừa đến đã bị rất nhiều người vây quanh, ai cũng muốn được nói chuyện với Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên trước đây luôn ẩn mình, nhưng sau khi tiếp nhận tập đoàn Mạc Thị, anh đã xuất đầu lộ diện, anh quyết đoán mạnh mẽ, thủ đoạn hơn người, khiến rất nhiều người sánh không kịp.
Trong đó, người đố kị anh cũng có, người tán thưởng anh cũng không thiếu.
Mạc Đình Kiên chả thèm để ý bọn họ, chỉ để cho Thời Dũng xử lý.
Anh tìm cho mình một chỗ ngồi kín đáo, thuận tay lấy một ly sâm banh, sau đó ngồi yên bất động nhìn chằm chằm về hướng cửa lớn.
Anh đang đợi Lưu Chiến Hằng đến.
Rất nhiều người cũng nhìn ra, Mạc Đình Kiên không muốn nói chuyện với ai hết, nên cũng không ai dám tiến lại gần bắt chuyện với anh.
Không lâu sau đó, chủ nhân của buổi yến hội xuất hiện, mời Mạc Đình Kiên đến tụ họp ở trong một lát.
Tuy Mạc Đình Kiên không thích mấy loại xã giao này, nhưng cũng phải nể mặt người ta một chút, dù sao đi nữa người ta cũng là chủ nhân của yến hội.
Anh đem theo Thời Dũng, còn bọn người Thẩm Lệ thì ở bên ngoài.
Sau đêm qua, Thẩm Lệ cũng phần nào hiểu được tình cảnh gần đây của Hạ Diệp Chi, nhưng sự tình cụ thể như thế nào thì cô không rõ, nên chỉ có thể đợi Hạ Diệp Chi về rồi nói.
Cô có nghe Thời Dũng nói, Lưu Chiến Hằng sẽ đưa Hạ Diệp Chi đến đây, cũng không biết có đưa cô tới đây thật không.
Tuy nhiên, Mạc Đình Kiên vừa mới đi chưa lâu thì Lưu Chiến Hằng đã đến.
Thẩm Lệ có gặp qua Lưu Chiến Hằng mấy lần, nên cô thấy anh ta đến đầu tiên.
“Đến rồi, đến rồi! Lưu Chiến Hằng đến rồi!”
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng của Thẩm Lệ, yên lặng đảo mắt nhìn qua, thì thấy Lưu Chiến Hằng đang đi vào.
Sau khi Lưu Chiến Hằng đi vào sảnh yến hội, hắn không vào trong ngay mà dừng lại một chút, quay đầu về phía sau nhìn.
Bọn họ nhìn theo tầm mắt của Lưu Chiến Hằng, thì nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Hôm nay Hạ Diệp Chi đặc biệt ăn vận rất đẹp, cô mặc trên người một bộ lễ phục trễ vai màu đỏ sâm banh, đi cùng với một đôi giày cao gót cùng màu. Cơ thể cô vốn đã trắng nõn, nên bộ lễ phục màu đỏ rượu này thật sự rất hợp với làn da cô, sau khi đã trang điểm kỹ càng, cô lại càng lộng lẫy muôn phần.
Cố Tri Dân nắm chặt ly rượu, vô ý lắc lắc mấy cái, quay đầu trao đổi ánh mắt với Phó Đình Tây: “Qua đó không?”
Phó Đình Tây chưa kịp lên tiếng, Thẩm Lệ đã cướp lời: “Tôi đi.”
Cô nói xong liền lập tức đi thẳng qua đó.
Cố Tri Dân đứng đằng sau cô gọi: “Thẩm Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ đi giày cao gót đi về phía Lưu Chiến Hằng, không thèm ngoái đầu lại.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây cũng đành phải đi qua đó.
Sau khi Hạ Diệp Chi đi tới, liền khoác tay lên cánh tay của Lưu Chiến Hằng, cùng anh ta bước vào đại sảnh yến hội.
Thẩm Lệ nhìn thấy cảnh này, cô nhăn nhăn mày, không thể tin vào mắt mình nữa.
Theo như lời của Thời Dũng nói với bọn họ, sao mà Hạ Diệp Chi có thể thân mật với Lưu Chiến Hằng như vậy?
Cô vậy mà lại tay khoác tay Lưu Chiến Hằng!
“Diệp Chi!” Thẩm Lệ đi thẳng đến trước mặt của Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng.
Lúc Hạ Diệp Chi nhìn thấy Thẩm Lệ, trên mặt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó cười, nói: “Tiểu Lệ! Sao cậu đến đây?”
Cô buông cánh tay của Lưu Chiến Hằng ra, đi về phía của Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ!”
Thẩm Lệ nhìn người đàn ông đứng sau Hạ Diệp Chi một cái, Lưu Chiến Hằng lịch sự nở nụ cười chào cô.
Thẩm Lệ kéo Hạ Diệp Chi đi qua chỗ khác.
Cố Tri Dân và Phó Đình Tây từ phía sau đi tới, nhìn thấy Thẩm Lệ kéo Hạ Diệp Chi đi, khuôn mặt lập tức biến sắc.
Lưu Chiến Hằng vậy mà lại có thể dễ dàng để Thẩm Lệ kéo Hạ Diệp Chi đi, chuyện này nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ lạ.
Hai người họ nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, Phó Đình Tây nghiêng đầu qua nói nhỏ: “Anh đi qua hỏi xem có chuyện gì, tôi canh chừng Lưu Chiến Hằng.”
Dù sao đi nữa thì Cố Tri Dân và Hạ Diệp Chi cũng quen nhau hơn.
“Được.” Cố Tri Dân lại nhìn Lưu Chiến Hằng một cái, sau đó mới đi về phía của Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ.
Lúc Cố Tri Dân đi qua đó, Thẩm Lệ đang nhau mày nhìn Hạ Diệp Chi, dáng vẻ sốt ruột chờ Hạ Diệp Chi trả lời.
Cố Tri Dân đi tới bên cạnh Thẩm Lệ, hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Không phải đang hỏi sao?” Sắc mặt của Thẩm Lệ không tốt nói với Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi vốn đang định lên tiếng nói, nhưng nhìn thấy Cố Tri Dân đến, cô bèn thay đổi cách nói: “Tình hình cụ thế như thế nào, đó là chuyện riêng của tớ và Mạc Đình Kiên, không liên quan tới mọi người.”
Cô nói xong, lấy điện thoại ra nói với Thẩm Lệ: “Tiểu Lệ, ghi lại số điện thoại của tớ, có thời gian rảnh chúng ta sẽ liên lạc với nhau.”
Sắc mặt của Thẩm Lệ bị Hạ Diệp Chi làm cho sững sờ: “Cái quái gì? Có thời gian rảnh thì liên lạc?”
Hạ Diệp Chi thấy Thẩm Lệ bất động, cô liền vươn tay lấy điện thoại của Thẩm Lệ: “Mật khẩu?”
Thẩm Lệ nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi, cô đưa tay lấy điện thoại lại nhập mật khẩu mở điện thoại: “Số điện thoại?”
Hạ Diệp Chi đọc một dãy số cho cô, sau đó quay người lại rời đi.
“Tôi cảm thấy cô ấy hơi kỳ lạ.” Thẩm Lệ lưu số của Hạ Diệp Chi xong, cất điện thoại lại, sau đó nhìn bóng lưng của Hạ Diệp Chi mà lẩm bẩm trong miệng.
Cố Tri Dân đứng ở một bên nói: “Xem ra cô ấy vẫn rất bình thường mà. Cô ấy vẫn nhớ em, điều này có nghĩa cô ấy không có mất trí nhớ.”
“Anh thì biết cái gì?” Thẩm Lệ nhìn anh một cái, sau đó quay người đi về phía khác.
Cố Tri Dân đi theo, anh tiếp tục nói về chuyện của Hạ Diệp Chi.
Nhưng Thẩm Lệ căn bản không thèm đếm xỉa tới anh.
Không lâu sau, Mạc Đình Kiên và Thời Dũng đã ra ngoài.
Mạc Đình Kiên vừa ra ngoài, liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi đang đứng trong đám người, và cả Lưu Chiến Hằng đang đứng bên cạnh nữa.
Cố Tri Dân luôn để ý Mạc Đình Kiên, anh vừa nhìn thấy Mạc Đình Kiên bước ra, liền chạy qua đó nói: “Đình Kiên, Lưu Chiến Hằng đưa Diệp Chi đến rồi, cô ấy….”
Mạc Đình Kiên ngắt lời anh, giọng nói mờ mịt: “Thấy rồi.”
Cố Tri Dân nhìn theo tầm mắt của anh, quả nhiên anh ấy đã nhìn thấy Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng.
Cố Tri Dân cân nhắc muốn nói thêm gì nữa, nhưng nhìn thấy sắc mặt nặng nề của Mạc Đình Kiên, những lời muốn nói cũng nuốt vào trong.
Những lúc như này, anh mà nói sai cái gì, một ánh mắt của Mạc Đình Kiên thôi cũng đủ để giết anh chết ngay tại chỗ rồi.
Thời Dũng là người biết rõ mọi chuyện, nên nhìn thấy cảnh Hạ Diệp Chi và Lưu Chiến Hằng tư thái thân mật cùng nhau xuất hiện, anh cũng cảm thấy thật sự khó hiểu.
“Sao lại như vậy?” Thời Dũng quay qua nhìn Mạc Đình Kiên: “Thiếu gia, chuyện này…”
“Đi mà hỏi hắn.” Mạc Đình Kiên vừa nói, vừa đưa tay nới lỏng cà vạt.
Nhưng ánh mắt anh, lại nhìn chằm chặp vào Lưu Chiến Hằng.
Nói là nhìn Lưu Chiến Hằng, nhưng thật chất, ánh mắt anh là đang nhìn Hạ Diệp Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.