Lưu Chiến Hằng bình tĩnh nhìn Hạ Diệp Chi, đề nghị: “Nếu như cô thật sự hận anh ta như vậy, ở bên cạnh anh ta cũng có thể là một điều tốt.”
“Ý anh là gì?” Hạ Diệp Chi nghi ngờ nhìn Luu Chiến Hằng.
“Bây giờ Mạc Đình Kiên vẫn còn tình cảm với cô, sẽ không đối xử với cô như vậy. Nếu như cô rời khỏi biệt thự của anh ta, sau khi hai người chia tay, cô vẫn còn có nhiều cơ hội gặp anh ta sao? Như vậy không phải là càng không thuận tiện cho việc cô báo thù sao?”.
Biểu cảm trên mặt Lưu Chiến Hằng trở nên sâu xa.
Hạ Diệp Chi trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại không để lộ ra chút nào: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, cô sẽ có cơ hộ trả thù anh ta. Bỏ cái gì đó vào trong đồ ăn của anh ta, làm gì đó với các tài liệu bí mật của công ty anh ta, bất cứ điều gì, đều có thể khiến Mạc Đình Kiên không thể đứng dậy được.”
Câu cuối cùng, Lưu Chiến Hằng cố tình tăng thêm lực vào lời nói.
Sau khi nghe những lời đó, Hạ Diệp Chi im lặng một lúc, nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng một lúc, nói: “Sao tôi lại cảm thấy anh còn ghét Mạc Đình Kiên hơn tôi thế? Thực ra trước đây tôi rất tò mò, anh và Mạc Đình Kiên đến cùng là có khúc mắc gì với nhau.”
Lúc hỏi câu này, trong lòng Hạ Diệp Chi có chút lo lắng.
Lưu Chiến Hằng sẽ nói chứ?
Lưu Chiến Hằng nở một nụ cười gian xảo, không nhanh không chậm nói: “Đợi ngày cô báo thù thành công Mạc Đình Kiên, tôi sẽ nói với.”
Hạ Diệp Chi mím môi: “Vậy lại phải đợi rồi.”
Lưu Chiến Hằng, con cáo già này, cô biết anh ta không thể nói điều đó một cách dễ dàng như vậy.
“Chỉ cần cô dốc hết sức, ngày đó sẽ đến rất nhanh. Dù sao bây giờ cô cũng là người duy nhất ở gần Mạc Đình Kiên, so với bất kì ai đều dễ ra tay hơn.” Lưu Chiến Hằng nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi, biểu cảm trên mặt có chút méo mó.
“Điều này thì tôi hiểu.” Hạ Diệp Chi nói đến đây dừng lại một chút, ngước mắt lên nhìn thẳng vào đôi mắt của Lưu Chiến Hằng, giọng điệu có chút mỉa mai: “Khi đó anh cũng không phải là đối với tôi như vậy sao?”
“Tôi biết cô vẫn canh cánh trong lòng với những việc tôi làm lúc đó, nhưng, đạo lý mình không vì mình trời chu đất diệt cô hiểu chứ?” Lưu Chiến Hằng nói vào trọng tâm: “Diệp Chi, cô chính là quá mềm lòng. Đợi đến sau này, cô sẽ phát hiện ra, trên thế giới này không có cái gì xứng đáng với sự mềm lòng của cô cả.”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng cưới một tiếng, không do dự nói: “Chính là giống như anh sao? Vì đạt được mục đích cuả mình, lợi dụng tất cả những người và những việc có thể lợi dụng?”
Giọng cô nhỏ dần, nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Lưu Chiến Hằng, tốc độ bình thường của ánh mắt có thể nhìn thấy đang dần cứng lại.
Hạ Diệp Chi mím môi, không chút sợ hãi nhìn anh, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi: “Anh tức giận sao?”
Lưu Chiến Hằng hạ mắt xuống, từ từ sửa lại tay áo của mình, không nặng không nhẹ nói: “Diệp Chi, nếu như người khác nói với tôi như vậy, cô có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?”
“Không biết, tôi cũng không muốn biết. Bất kể là ai, anh cũng sẽ không đối xử với tôi như đối với những người khác, không phải sao?” Hạ Diệp mặt đầy tự tin nhìn Lưu Chiến Hằng
Lưu Chí Hằng nheo mắt lại, sau đó khẽ nở nụ cười: “Đó là đương nhiên, cô không giống với bọn họ.”
Hạ Diệp Chi mỉm cười, không nói nữa.
Sau khi cùng với Lưu Chiến Hằng tách ra, Hạ Diệp Chi lái xe trở về biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Cô lấy máy tính đi đến phòng sách của Mạc Đình Kiên.
Cô vốn cho rằng trạng thái bây giờ của cô có thể không viết ra được gì.
Nhưng ngoài suy nghĩ của cô, cô vậy mà viết rất trôi chảy.
Hạ Diệp Chi viết liền trong ba tiếng.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, mới nhận ra ngoài trời đã tối rồi.
Đêm đông luôn đến rất nhanh.
Hạ Diệp Chi nhìn thời gian, đã bảy giờ rồi.
Mấy ngày nay Mạc Đình Kiên đều về rất muộn.
Hạ Diệp Chi đứng dậy, vận động chân tay, đi đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Đèn đường trong sân đã bật, mơ hồ có thể nhìn thấy người giúp việc và bảo vệ đang đi lại trong sân.
Trước cổng không có bóng một chiếc ô tô nào, Mạc Đình Kiên có thể sẽ không trở về trong một chốc một lát được.
Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh cửa sổ một lúc, liền xoay người quay trở lại trước bàn làm việc.
Cô liếc nhìn màn hình máy tính, tạm thời không nghĩ ra được tiếp theo phải viết như thế nào, ngồi lên ghế xoay, xoay đi xoay lại, nhìn quanh bàn làm việc của Mạc Đình Kiên.
Bàn làm việc của Mạc Đình Kiên có một vài ngăn kéo bị khóa, bên trong có cái gì, Hạ Diệp Chi cũng không rõ.
Cô nhớ lại lời nói trước đây của Lưu Chiến Hằng, liền giễu cợt cười một tiếng. Lưu Chiến Hằng kêu cô trộm tài liệu bí mật của Mạc thị?
Sợ rằng anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, Mạc Đình Kiên đã sớm giao Mạc thị cho cô.
Một người đàn ông ích kỷ, chỉ biết lợi ích của bản thân, giỏi tính kế như Lưu Chiến Hằng, làm sao có thể tin rằng trên thế giới này tình cảm còn quan trọng hơn cả lợi ích và tiền bạc?
Lúc Mạc Đình Kiên trở lại đã gần mười giờ.
Anh vừa đi vào cửa, liền nhìn thấy một khuôn mặt.
Hạ Diệp Chi không ăn trước mà đợi anh về ăn cùng.
Hai người ngồi đối diện nhau, không ai động đũa trước.
Cuối cùng vẫn là Hạ Diệp Chi lên tiếng hỏi anh: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Mạc Đình Kiên ngẩng đầu, trên mặt không có biểu cảm gì nhìn cô, trầm giọng, ngụ ý là đang kiềm chế sự tức giận: “Câu hỏi này nên là anh hỏi em mới phải.”
Hạ Diệp Chi có chút ngạc nhiên, ngay lập tức phản ứng lại, Mạc Đình Kiên biết chuyện hôm nay cô đi gặp Lưu Chiến Hằng.
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi cũng theo đó mà trở nên nặng nề, hỏi: “Anh cho người theo dõi em?”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mạc Đình Kiên không hề thay đổi: “Không phải là theo dõi, mà là ngăn cảm em làm những chuyện ngu ngốc.”
“Em đang làm chuyện ngu ngốc sao?” Hạ Diệp Chi tức giận cười: “Chỉ cần là điều mâu thuẫn với ý kiến của anh, trong suy nghĩ của anh đều là điều ngu ngốc?”
“Những chuyện ngu ngốc em làm còn ít sao?” Mạc Đình Kiên lạnh lùng nhìn cô, bộ dạng thờ ơ có thể làm người khác tức chết.
Hạ Diệp Chi cắn môi, “soàn soạt” một cái đứng dậy, lớn tiếng nói: “Điều ngu ngốc nhất mà em đã làm chính là đi theo anh!”
Giọng điệu của Mạc Đình Kiên bình tĩnh hơn cô rất nhiều: “Chuyện ngu ngốc nhất mà anh từng làm chính là quá nuông chiều em.”
“Anh…” Hạ Diệp Chi bị sự tức giận của anh làm cho nói không nên lời.
Đàn ông càng lớn tuổi, tính khí ngày càng gay gắt.
“Anh tự mình ăn đi!” Hạ Diệp Chi bỏ lại một câu, đẩy ghế đi ra khỏi phòng ăn.
Chân ghế ma sát với mặt đất, phát ra một âm thanh nhức tai.
Hạ Diệp Chi vừa đi, trong phòng ăn hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng hít thở cũng có thể nghe được một cách rõ ràng.
Mạc Đình Kiên vẫn ngồi yên lặng trong phòng ăn, duy trì tư thế ngồi từ khi Hạ Diệp Chi rời đi.
Cũng không biết qua bao lâu, anh đột nhiên cầm cái bát bên cạnh lên ném ra ngoài.
Chiếc bát bị vỡ trên mặt đất, phát ra âm thanh thật nhức tai.
Người giúp việc đang ở bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng ăn, lập tức đi vào.
“Cậu chủ?”
Bàn tay của Mạc Đình Kiên đang đặt trên bàn ăn siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nói: “Ra ngoài!”
Người giúp việc thấy dáng vẻ đang tức giận của Mạc Đình Kiên, cũng không dám ở lại lâu, liền quay người đi ra ngoài.