Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 630: Tốt nhất là Anh cho tôi một lời giải thích




Nhắc đến chuyện năm đó, Hạ Diệp Chi hơi xúc động.
“Tiểu Lệ, thật ra có rất nhiều chuyện, chỉ cảm thấy vất vả ngay lúc đó. Bây giờ tớ nhớ lại, thế mà lại thấy cũng không khổ cực gì mấy.”
“Cái này gọi là lành sẹo quên đau!” Thẩm Lệ chỉ nhẹ vào đầu Hạ Diệp Chi: “Tóm lại, cậu cẩn thận Hạ Cẩm Vân đấy, tớ đi trước”
“Đi đường chạy xe cẩn thận.”
“Thẩm Lệ quay đầu lại, đi lùi về sau: “Biết rồi! Nếu phụ nữ đã có chồng đều dài dòng như vậy, cả đời này tớ cũng không muốn lấy chồng!”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười, nhìn Thẩm Lệ khởi động ô tô, lái xe rời khỏi, nụ cười trên mặt mới dần phai nhạt.
Tên Lưu Chiến Hằng kia không từ thủ đoạn, anh ta giỏi nhất là lợi dụng tất cả những thứ có thể lợi dụng.
Chỉ sợ có một ngày, đến lúc Lưu Chiến Hằng muốn uy hiếp cô, cũng sẽ không bỏ qua cho Thẩm Lệ.
Cho nên, trong khoảng thời gian này, tốt nhất là cô không nên tiếp xúc quá nhiều với Thẩm Lệ.

Bỏ qua những chuyện xấu xa mà Lưu Chiến Hằng đã làm, thì vẻ ngoài và khí chất của anh ta đều hơn người, ở trong trường với tư cách là giáo sư được bổ nhiệm đặc biệt, giữa một đám giáo sư trung niên đầu hói thì cũng là một sự tồn tại cực kì đẹp mắt.
Bởi vậy, rất nhanh Lưu Chiến Hằng đã trở thành người nổi tiếng.
Lúc Hạ Diệp Chi đi ra ngoài làm việc, lúc ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ nghe được những cô gái trẻ ở đại học Z bàn luận về giáo sư tâm lý học được bổ nhiệm đặc biệt, Lưu Chiến Hằng.
Khả năng lấy lòng người khác của Lưu Chiến Hằng vô cùng cao tay.
Nhưng điều này cũng không khó để giải thích.
Hạ Diệp Chi nhớ năm đó, Lưu Chiến Hằng vì muốn lấy được sự tin tưởng của cô, không tiếc chăm sóc một người thực vật như cô ròng rã ba năm.
Nghị lực này không phải người bình thường có thể có được.
Lưu Chiến Hằng thành người nổi tiếng, chuyện này không liên quan gì đến Hạ Diệp Chi.
Nhưng mà, cô đã quên, người nổi tiếng sẽ luôn dính dáng đến những chuyện thị phi.
“Giáo sư Lưu đúng là đẹp trai thật, nhất là khi giảng bài!”
“Kiến thức chuyên ngành cũng giỏi nhất!”
“Không biết ai may mắn có phúc phần trở thành Lưu phu nhân nữa, nghĩ lại đúng là ghen tị thật!”
“…”
Hạ Diệp Chi ngồi ăn trưa trong nhà hàng, những cô gái bàn bên cạnh lại liên tục bàn tán về Lưu Chiến Hằng.
Nếu các cô ấy biết Lưu Chiến Hằng thật ra là một kẻ rác rưởi đến đứa nhỏ cũng không buông tha, không biết các cô ấy có còn say mê anh ta cuồng nhiệt như vậy nữa không.
Hạ Diệp Chi cười trào phúng, gọi phục vụ: “Tính tiền.”
Lúc cô đi ra ngoài, phía đối diện có 2 cô gái trẻ tuổi đi tới.
Không biết vì sao, hai cô gái kia cứ luôn nhìn chằm chằm Hạ Diệp Chi.
Cho đến lúc cô đã đi rất xa, lúc quay đầu lại vẫn còn thấy hai cô gái kia đứng đó chỉ trỏ về phía cô.
Hạ Diệp Chi khẽ nhíu mày, bước nhanh hơn quay về studio Tần Thủy San.
“Cô Hạ…”
Lúc cô đi vào, nhân viên trong phòng làm việc đều là dáng vẻ muốn nói lại thôi mà chào hỏi cô.
Hạ Diệp Chi dừng bước, hỏi cô: “Sao vậy? Sao lại nhìn tôi như vậy? Có gì cứ nói thẳng ra đi?”
Người nhân viên kia lắc đầu: “Hay là chị tự lên mạng xem đi?”
Hạ Diệp Chi vừa cầm điện thoại, vừa đi vào phòng làm việc của Tần Thủy San.
Buổi sáng Tần Thủy San đã đi ra ngoài bàn chuyện, đến giờ vẫn chưa về, có điều phòng làm việc của cô ấy Hạ Diệp Chi có thể tự do ra vào.
Hạ Diệp Chi bước vào, ngồi trên ghế sofa, lấy điện thoại ra lướt web.
Hạ Diệp Chi tìm được trên một trang báo giải trí địa phương thứ mà cô muốn coi.
“Lộ diện bạn gái của giáo sư Lưu, thì ra là cô ấy!!”
Một cái tiêu đề hấp dẫn như vậy, lượt xem đã lên đến hàng chục triệu, lượt bình luận cũng lên đến hàng chục ngàn.
Hạ Diệp Chi nhìn sơ qua số liệu, rồi mới nhấp vào xem bài báo.
Cái này đúng là mỉa mai. Cần gì phải đọc báo, ngay từ đầu bài đã có một bức ảnh chất lượng cao được phóng to, đủ để đám phóng viên viết một bài báo thật dài, đủ để khiến người xem suy nghĩ sâu xa.
Là mấy hôm trước lúc cô ăn trưa với Lưu Chiến Hằng trong nhà hàng, bị chụp lại.
Hạ Diệp Chi trước đây cũng bị người ta chụp lén, bị chặn rất nhiều lần, nên cô khá nhạy cảm với ống kính.
Nhưng hôm đó rõ ràng cô không cảm giác được có người chụp ảnh.
Huống hồ, ảnh còn được chụp rõ ràng như vậy…
Ngón tay cầm điện thoại của Hạ Diệp Chi không ngừng siết chặt, rời khỏi trang web, nhấn số điện thoại Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng giống như vẫn luôn đợi điện thoại của cô, sau khi quay số, chỉ vang lên hai tiếng, đã được nối máy.
“Diệp Chi.” Giọng điệu anh ta rất ôn hòa, nhưng Hạ Diệp Chi nghe vào tai lại thấy sởn gai ốc.
Nhưng Hạ Diệp Chi cũng không khách sáo như vậy, cô hỏi thẳng: “Lưu Chiến Hằng, anh có ý gì? Tôi thấy tin đó rồi! Đây là anh cố ý để người ta chụp, cố ý để người ta quay lại đúng không?”
“Thật thông minh! Tin tức vừa xuất hiện, em đã biết là tôi làm.” Giọng điệu Lưu Chiến Hằng nghe như có chút vui vẻ.
Hạ Diệp Chi tức đến cắn răng: “Tốt nhất là anh cho tôi một lời giải thích!”
“Em đang ra lệnh cho tôi ư?” Giọng Lưu Chiến Hằng ung dung, nhưng Hạ Diệp Chi cũng nhạy cảm phát hiện, trong giọng nói của Lưu Chiến Hằng có vài phần tức giận.
Hạ Diệp Chi đang muốn mở miệng nói tiếp, lại nghe sau lưng truyền đến tiếng mở cửa.
“Anh muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Hạ Diệp Chi nói xong, cúp máy.
Hạ Diệp Chi nắm chặt điện thoại di động, hít sâu một hơi bình ổn tâm trạng, sau đó mới quay đầu.
Tần Thủy San vừa hay bước vào, ánh mắt dừng lại vài giây trên mặt Hạ Diệp Chi: “Cậu sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy?”
Cô ấy vừa nói, vừa ngồi xuống sau bàn làm việc, gọi điện thoại nội bộ kêu trợ lý bưng lên ly cà phê.
Trợ lý bước ra, Hạ Diệp Chi mới ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của Tần Thủy San.
Tần Thủy San uống một ngụm cà phê, vừa bật máy tính lên, vừa nói chuyện với Hạ Diệp Chi: “Tối mai có một hoạt động, cậu đi tham gia với tôi nhé.”
Một giây sau, cà phê trong miệng cô ấy trực tiếp phun ra.
“Phụt… Khụ khụ…”
Tần Thủy San sặc đến chảy nước mắt nước mũi, bịt mũi nói: “Giấy giấy giấy, cho tôi một tờ giấy!”
Hạ Diệp Chi có thể đoán đại khái là Tần Thủy San nhìn thấy gì, mới phản ứng mạnh đến vậy.
Cô không cảm xúc nghiêm túc đưa hộp giấy rút đến trước mặt Tần Thủy San.
Một hồi lâu sau Tần Thủy San mới bình tĩnh lại.
Máy tính của cô ấy là dạng laptop, cô quay máy tính về phía Hạ Diệp Chi: “Nói chút đi, rốt cuộc cậu với giáo sư này xảy ra chuyện gì vậy? Thật đúng là dạng tin gì cậu cũng lên được! Mới trở về mà cũng chẳng yên tĩnh được mấy ngày nhỉ! Tôi cảm thấy cậu làm biên kịch là quá uổng phí người tài, hay là lên sân khấu đổi nghề làm diễn viên luôn đi?”
Hạ Diệp Chi lườm cô ta: “Nhạt nhẽo.”
“Không làm diễn viên cũng được, chương trình tạp kỹ thì sao? Hiện giờ các loại tạp kỹ trên TV, tạp kỹ trên internet lợi nhuận đều rất cao đó!” Giọng điều Tần Thủy San vô cùng nghiêm túc, nói như thật.
Thấy vẻ mặt Hạ Diệp Chi không vui, Tần Thủy San liền không đùa nữa.
Sắc mặt Tần Thủy San nghiêm túc lại: “Muốn tôi dọn dẹp cái tin này giúp câun không?”
“Không cần đâu, cảm ơn. Hôm nay tôi đi về trước.” Hạ Diệp Chi nói xong, xách túi lên đi ra ngoài.
Tần Thủy San vẫn không quên nhắc cô: “À, hoạt động đêm mai, cậu đừng quên!”
“Tôi biết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.