Hai người nhìn nhau ba giây rồi đều tự giác di chuyển ánh mắt.
Thành phố Hà Dương lớn như vậy nhưng xác suất nhìn thấy người quen cũng lớn quá rồi.
Chỉ là đi xem lễ phục thôi mà cũng có thể gặp được người đã lâu không thấy.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà.
Lúc này, đúng lúc Tần Thủy San cũng đi ra.
“Hạ Diệp Chi, cô xem tôi mặc bộ lễ phục này thế nào?” Mặt Tần Thủy San tràn đầy ý cười hỏi cô, có thể thấy cô ta cũng rất hài lòng với bộ lễ phục này.
Bộ lễ phục này đúng là đẹp hơn những bộ trước đó một chút, Hạ Diệp Chi cũng gật đầu.
“Vậy lấy bộ này đi!” Tần Thủy San cười rồi quay đầu đi, ý cười trên mặt liền biến mất.
Vẻ mặt cô ta cảnh giác nói bên tai Hạ Diệp Chi: “Tô Miên đến đây khi nào vậy?”
Người vừa nhìn Hạ Diệp Chi ban nãy chính là Tô Miên.
Hạ Diệp Chi cũng nhìn về hướng Tô Miên, vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Vừa đến.”
Tần Thủy San tỉ mỉ quan sát Hạ Diệp Chi, muốn tìm ra cảm xúc khác từ trên mặt cô nhưng Tần Thủy San cuối cùng vẫn phải thất vọng.
Cô ta không nhìn ra được cảm xúc nào khác từ trên mặt Hạ Diệp Chi.
Trước đó Tô Miên và Mạc Đình Kiên từng có tai tiếng, mặc dù cuối cùng nhân viên Mạc thị đã đứng ra bác bỏ tin đồn nhưng mọi người đều cảm thấy ‘không có lửa làm sao có khói’.
Bao gồm cả Tần Thủy San làm việc ở đó cũng cảm giác quan hệ Mạc Đình Kiên và Tô Miên không hề đơn giản như vậy.
Nhưng cô ta cảm thấy giữa Mạc Đình Kiên và Hạ Diệp Chi lại càng không đơn giản.
Nhưng miệng Hạ Diệp Chi rất kín, cô ta căn bản không thám thính được gì.
Tần Thủy San từ bỏ ý nghĩ thám thính chuyện bát quái từ Hạ Diệp Chi mà đoán: “Lẽ nào tối nay cô ta cũng tham gia yến tiệc gì sao?”
Lời Tần Thủy San đã nhắc nhở Hạ Diệp Chi.
Tô Miên cũng làm việc ở đài truyền hình nên tham gia những hoạt động như vậy cũng không có gì phải ngạc nhiên.
“Mau đi thay quần áo đi.” Hạ Diệp Chi không muốn ở lại đây lâu thêm nữa liền đẩy Tần Thủy San vào phòng thay đồ.
Tần Thủy San vừa đóng cửa vừa nói: “Đợi tôi nhé, nhanh thôi.”
Hạ Diệp Chi quay người, phát hiện không biết từ lúc nào Tô Miên đã đi về phía cô.
Muốn giả vờ không thấy thì cũng đã muộn rồi.
“Cô Hạ, đã lâu không gặp, sao tôi lại cảm thấy cô gầy đi không ít thế?” Tô Miên đứng trước mặt Hạ Diệp Chi hơi hất cằm, mặc dù trên mặt mang theo ý cười nhưng sự kiêu căng từ trong xương lại không thể che giấu.
Tô Miên trước mặt giống như bản sao của Mạc Cẩm Vân trước đây.
Nhưng có điều Tô Miên so với Mạc Cẩm Vân trước đây càng thêm nội liễm.
Hạ Diệp Chi nhíu mày, ngồi trên sô pha đến cử động một chút cũng lười, giọng điệu lười nhác: “Nhờ có sự quan tâm của cô Tô, nhìn cô có vẻ mập lên không ít, gần đây ăn uống rất tốt phải không?”
Hạ Diệp Chi đột nhiên nhớ đến lời Tô Miên nói trước đó có vẻ như đang nói với người khác. Nhưng lúc này bên cạnh Tô Miên lại không có ai.
Người đi cùng cô ta đến xem lễ phục đâu? Sao tự nhiên lại đi rồi?
Tô Miên bị Hạ Diệp Chi nói vậy thì nghẹn lại, vẻ mặt cứng ngắc, cũng không biết nghĩ đến điều gì mà rất nhanh đã khôi phục bình thường: “Cô Hạ cứ nói đùa. Không nhất thiết phải là vấn đề ăn uống cũng có thể là vì có chuyện vui mà…”
Tô Miên cong môi lên, ý cười càng đậm hơn, lời nói cũng như đang ám chỉ điều gì đó: “Thần sắc cô Hạ không tốt lắm, không phải là vì đã xảy ra chuyện buồn gì rồi chứ?”
Hạ Diệp Chi nheo mắt lại nhìn Tô Miên: “Cô Tô hy vọng tôi xảy ra chuyện gì buồn sao?”
Cô luôn cảm thấy những lời của Tô Miên đều có ý khác.
“Sao cô lại nghĩ tôi như vậy chứ? Dù sao chúng ta cũng quen biết nhau lâu như vậy rồi, tôi đương nhiên hy vọng cô luôn gặp chuyện vui mới phải…”
Hạ Diệp Chi nhìn Tô Miên, không nói gì.
Cô nhìn về phía phòng thay đồ, hơi nhíu mày, sao Tần Thủy San vẫn chưa ra?
Tần Thủy San có lẽ cảm nhận được sự sốt ruột của Hạ Diệp Chi, vốn đang ở trong phòng thay đồ một giây sau cánh cửa liền bị người bên trong mở ra.
Tần Thủy San đi ra, đưa thẻ cho nhân viên bán hàng đứng chờ bên cạnh: “Gói bộ lễ phục này lại cho tôi.”
Lúc này Hạ Diệp Chi mới đứng dậy: “Có thể đi rồi?”
“Ừ, sắp rồi.” Tần Thủy San cười trả lời.
Động tác nhân viên bán hàng rất nhanh, không để các cô chờ lâu đã mang bộ lễ phục được đóng gói cẩn thận lại đây.
Tần Thủy San nhận lấy rồi kéo Hạ Diệp Chi đi.
Từ đầu đến cuối cô ta không hề nói với Tô Miên câu nào.
Tần Thủy San đương nhiên biết Tô Miên nhưng cô ta chưa từng có ấn tượng tốt đẹp gì về Tô Miên.
Nói cách khác, Tô Miên chướng mắt Tần Thủy San, Tần Thủy San cũng chướng mắt Tô Miên.
Nhưng hai người bọn họ không có bất kỳ quan hệ cạnh tranh nào, nếu như không nhất thiết phải giao tiếp thì hai người đều sẽ giả vờ không quen biết.
Ra khỏi cửa hàng, Tần Thủy San liền bát quái đến bên cạnh Hạ Diệp Chi: “Vừa nãy ở trong phòng thay đồ, tôi nghe thấy cô nói chuyện với Tô Miên, mặc dù không biết hai người rốt cuộc đang nói gì nhưng người chọc ghẹo trước là kẻ bỉ ổi, Tô Miên chính là kiểu người tâm tư không tốt, âm dương quái khí.”
“Vậy sao?” Đến Tần Thủy San cũng cảm thấy như vậy nên Hạ Diệp Chi nghĩ có lẽ cảm giác của cô không sai, Tô Miên không phải vô duyên vô cớ tới tìm cô nói chuyện.
“Không nói đến cô ta nữa, nhắc đến cô ta liền mất hứng, chúng ta đi xem cái khác đi…”
Tần Thủy San lại kéo Hạ Diệp Chi đi mua giày, đến tối làm tóc xong rồi thay lễ phục thì cùng nhau đến bữa tiệc.
Bữa tiệc lần này có vài nhà tài trợ cũng được mời đến.
Khi đến nơi Hạ Diệp Chi mới phát hiện bữa tiệc này nhiều người hơn cô tưởng.
Dù sao bữa tiệc lần này cũng không lớn lắm, theo lý mà nói người đến phải không đông lắm mới đúng.
Tần Thủy San vừa đến bữa tiệc liền đi chào hỏi những người có quan hệ với mình.
Hạ Diệp Chi một mình ngồi trong góc, nhàm chán nhìn người đi qua đi lại, cầm ly nước ép trong tay cũng không uống.
“Hạ Diệp Chi!”
Tần Thủy San đột nhiên vội vàng chạy tới đây.
“Sao thế? Có chuyện gì mà lại gấp vậy?” Hạ Diệp Chi nhìn ghế bên cạnh mình ý bảo Tần Thủy San ngồi xuống rồi nói.
“Tôi không ngồi đâu, tôi vừa nghe được tin tức mới nhất, lát nữa Mạc Đình Kiên sẽ đến đấy!”
Hạ Diệp Chi vừa nghe liền sửng sốt một chút rồi lẩm bẩm: “Lẽ nào…”
Chẳng trách tối nay nhiều người tới tham gia như vậy, thì ra đều là vì Mạc Đình Kiên.
Tần Thủy San thấy cô không nói gì liền hỏi: “Cô làm sao đấy, nói gì đi chứ.”
“Anh ấy đến thì đến, liên quan gì đến tôi?” Hạ Diệp Chi cầm ly nước ép bên cạnh chưa uống tí nào lên, một hơi cạn sạch.
Vừa lúc có nhân viên phục vụ đi qua, Hạ Diệp Chi cầm lấy ly rượu vang Moet, uống một hơi hết hơn phân nửa.
Tần Thủy San há miệng thở dốc, nhìn dáng vẻ trút giận uống rượu của cô, âm thầm nói: ‘Thế này mà còn nói là không liên quan à?’
Xem ra không chỉ là có quan hệ mà quan hệ còn sâu nữa.
Nhưng lời này Tần Thủy San cũng không nói ra.
Lúc này, mọi người đột nhiên đều nhìn về một hướng còn kèm theo tiếng nghị luận khe khẽ.
Hạ Diệp Chi không nhìn cũng biết là Mạc Đình Kiên đến.
Tần Thủy San thấy Hạ Diệp Chi không có ý định đứng lên liền một mình qua đó xem náo nhiệt.
Nhưng rất nhanh Tần Thủy San đã lại quay về.
Sắc mặt cô ta phức tạp nhìn Hạ Diệp Chi: “Mạc Đình Kiên thế mà lại đưa bạn gái tới! Cô chắc chắn sẽ không đoán ra được bạn gái anh ta là ai đâu!”