Thẩm Lệ tỏ vẻ giận rồi, gọi một bàn lớn đầy đồ ăn.
Bọn họ vừa ăn cơm vừa nói chuyện.
Cố Tri Dân khi nói tới chính sự, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc lên.
“Diệp Chi, em muốn biết gì về Tổ chức X? Em nghe về nó ở đâu?” Cố Tri Dân nhìn Hạ Diệp Chi, trong đôi mắt mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu.
“Có người nói, tổ chức X là một tổ chức bí mật, chỉ cần đưa ra một cái giá hợp lí, họ liền có thể tra được tất cả những việc mà người kia muốn biết, thậm chí còn có thể mua được cả …”Hạ Diệp Chi hơi dừng lại một chút, giọng nói lại trầm xuống mấy phần: “Mạng người.”
Sắc mặt Cố Tri Dân hơi biến đổi một chút, ngay lập tức cười cười: “Xem ra em biết cũng không ít nha.”
“Xem ra, tổ chức X quả thực chính là một cái tổ chức chuyên phạm tội.” Hạ Diệp Chi ngồi thẳng người, mấp máy môi, tiếp tục hỏi Cố Tri Dân: “Anh đã bao giờ gặp sát thủ của tổ chức X chưa?”
Cố Tri Dân vừa vặn đang uống một hớp nước, nghe thấy câu hỏi của Hạ Diệp Chi, anh ta suýt chút nữa bị ngụm nước vừa uống nghẹn lại ở bên trong làm cho nghẹt thở.
“Khụ khụ…” Cố Tri Dân buông cốc xuống, đưa tay ôm yết hầu chậm chạp ho một trận, sau đó mới ngẩng đầu nhìn nhìn về phía Hạ Diệp Chi: “Đùa gì thế? Người của tổ chức X về cơ bản không mấy khi lộ diện, coi như là lúc cùng người ta làm giao dịch, cũng có kênh liên hệ đặc thù, không bao giờ gặp mặt giao dịch.”
Hạ Diệp Chi nghe vậy thì biểu hiện có chút vi diệu.
Cô hơi híp mắt nhìn về phía Cố Tri Dân: “Anh có vẻ hiểu rất rõ tổ chức này nha.”
Cố Tri Dân cũng không biết là đang nghĩ tới điều gì, theo bản năng quay đầu nhìn Thẩm Lệ một cái, sau đó mới bắt đầu giải thích: “Thật ra anh cũng không rõ ràng lắm, tất cả đều là nghe người khác nói.”
Anh ta nói xong, lại thấy Hạ Diệp Chi vẫn là một bộ dáng mỉm cười, hiểu rõ là cô không hề tin lời mà anh nói, anh lại nói: “Em cũng biết đây, anh quen biết cũng khá rộng, người quen biết nhiều, mà thân phận của những người đó cũng đều không thấp, luôn có một hai người có chút tiếp xúc tới mấy chuyện này.”
“Em vừa nãy cũng không có ý định tìm tổ chức X tới làm giao dịch gì, anh lại nói nhiều như vậy, đối với chuyện của tổ chức X hiểu rõ như vậy, anh lo lắng giải thích làm cái gì nha, anh như vậy, ngược lại có chút giấu đầu hở đuôi rồi.”
Hạ Diệp Chi nói xong, còn đưa tay đặt lên vai Thẩm Lệ: “Lệ, cậu xem tớ nói có đúng không đúng?”
Thẩm Lệ nãy giờ vẫn đang ngẩn tò te ngồi bên cạnh bị điểm tên.
Nghe xong mấy câu này, cô miễn cưỡng cũng hiểu một chút về cái tổ chức X này là loại tổ chức làm những việc gì.
Cô cũng mặc kệ vẻ mặt của Cố Tri Dân, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi, vẻ mặt có chút nghiêm túc hỏi: ” Diệp Chi, cậu hỏi chuyện của tổ chức X làm cái gì?”
“Chính là bên trong kịch bản có khả năng muốn viết về loại tổ chức này á, cho nên mình muốn tìm Cố Tri Dân hỏi một chút.” Hạ Diệp Chi nói ra lý do, chính là lý do trước đó cô đã chuẩn bị để nói với Cố Tri Dân.
Thế nhưng, Cố Tri Dân là một người đàn ông. Ở trong mắt anh ta, ngoài Thẩm Lệ, những người phụ nữ khác khác đều chỉ là người ngoài mà thôi.
Anh ta đương nhiên sẽ không đi phỏng đoán tính chân thực trong lời này của Hạ Diệp Chi.
Nhưng mà Thẩm Lệ thì không giống vậy, cô hiểu rõ Hạ Diệp Chi, biết tính cách của Hạ Diệp Chi.
Coi như là Hạ Diệp Chi ở bên ngoài ngụy trang cũng khá tốt, nhưng mà cô vẫn có thể nhìn ra Hạ Diệp Chi có phải là đang nói dối hay không.
Thẩm Lệ khẽ nghiêng đầu, ngón tay nắm chặt cốc nước, khẽ nhíu mày: “Thật sao?”
Hạ Diệp Chi không nói lời nào.
Có khả năng cô không thể giấu được Thẩm Lệ.
Để che giấu tâm tình của chính mình, Hạ Diệp Chi lại nâng cốc nước lên uống. Sau đó, cô lại bắt đầu gắp thức ăn, bày ra một bộ dáng ăn cơm rất nghiêm túc.
Thẩm Lệ thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Cố Tri Dân: “Anh nói tiếp đi.”
“Tổ chức X là một tổ chức vô cùng thần bí, không có ai biết người đứng đầu của bọn họ là ai, cũng chưa từng có ai gặp được sát thủ của Tổ chức X.”
“Những sát thủ kia khi hành động sẽ ngụy trang, bọn họ có khi là một ông chủ của quán nhỏ ven đường, cũng có thể là một nhân viên văn phòng, hay có khi cũng chỉ là một người qua đường A đi ở bên cạnh em.”
Cố Tri Dân lúc nói ra những lời này, trong mắt lộ ra một cảm giác thần bí, giống như là một bà tám.
Thẩm Lệ và Hạ Diệp Chi cùng có suy nghĩ giống nhau, Cố Tri Dân vừa dứt lời, cô ấy liền cười nhạo một tiếng: “Cố Tri Dân, anh bây giờ nhìn giống như là một bà tám vậy, lại còn là cái loại nhân vật không quan trọng chuyên bị tẩy não nữa.”
Sắc mặt Cố Tri Dân tối sầm lại, ngay sau đó anh ta lại lập tức điều chỉnh lại sắc mặt của chính: “Những điều anh nói chính là thật.”
Hạ Diệp Chi thật ra lại tin tưởng lời của Cố Tri Dân.
Tổ chức X thần bí như vậy, những chuyện mà người bên ngoài có thể biết, nhiều lắm cũng chỉ là những lời được truyền tai nhau mà thôi.
Về phần đến cùng chuyện này có thật hay không, thật thật giả giả, đều rất khó nói.
Hạ Diệp Chi vốn dĩ chũng chỉ có chút tò mò về tổ chức X trong miệng Tiêu Thâm cho nên mới hỏi Cố Tri Dân chuyện này.
Nhưng mà, sau khi nghe xong Cố Tri Dân nói, cô ngược lại càng tò mò hơn.
Mạc Đình Kiên là một người rất người cẩn thận, anh nhất định biết được lai lịch của Tiêu Thâm.
Nhưng mà, trong khi anh biết Tiêu Thâm như vậy, lại vẫn để cho Tiêu Thâm chờ ở bên cạnh Mạc Cẩm Vân, mà khi đó cô đang ở bên cạnh chăm sóc Mạc Cẩm VÂn.
Mà bây giò, Tiêu Thâm lại đang ở trong biệt thự của Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên làm như vậy, chỉ có hai loại khả năng.
Loại thứ nhất, là Mạc Đình Kiên vô cùng tin tưởng Tiêu Thâm này, có thể là tin tưởng năng lực của anh ta, cũng có thể là tin tưởng cách làm người của anh ta.
Loại thứ hai, lại là Tiêu Thâm có một tác dụng rất lớn với Mạc Đình Kiên, đủ để cho anh có thể đồng ý cho Tiêu Thâm tiếp tục chờ ở trong biệt thự.
Theo như cô nghĩ, Mạc Đình Kiên để Tiêu Thâm lưu lại, mục đích cao là loại thứ hai, như vậy mục đích của Mạc Đình Kiên sẽ là gì chứ?
Lẽ nào… Mạc Đình Kiên muốn tìm nơi giao dịch của tổ chức X sao?
Nếu như không phải muốn tìm nơi giao dịch thì là tại sao chứ?
Lẽ nào anh ấy lại có hứng thú đối với tổ chức X?
Nhưng mà Mạc Đình Kiên là người làm kinh doanh, là một một doanh nhân giàu có nắm trong tay gia tài bạc tỷ, tại sao lại có hứng thú đối với một tổ chức tội phạm cơ chứ?
Không đúng, Mạc Đình Kiên trước đó đã đem Mạc thị giao cho cô…
Hạ Diệp Chi nghĩ tới đây, trong lòng lập tức trở nên rất rối loạn.
Mạc Đình Kiên rột cuộc tại sao lại giữ lại Tiêu Thâm cơ chứ?
Mạc Đình Kiên đột nhiên đem cô đuổi ra, anh ấy chẳng nhẽ đã quên mất mình đã đem Mạc thị giao cho cô rồi hay sao?
Hay là nói, Mạc Đình Kiên đuổi cô ra khỏi nhà, có khả năng là còn có nguyên nhân khác!
Cho tới nay, Hạ Diệp Chi vẫn luôn rất tin tưởng vào tình cảm của Mạc Đình Kiên dành cho cô, cho nên đối với chuyện Mạc Đình Kiên lại chủ động mở miệng đuổi cô đi, cô liền cảm thấy Mạc Đình Kiên có khả năng là chỉ đang tức giận nên phát rồ rồi, cũng không suy nghĩ tới khả năng có nguyên nhân khác.
Nghĩ tới đây, cô liền cảm thấy dường như mình tự nhiên hiểu ra điều gì đó.
Không được, cô phải đi tìm Mạc Đình Kiên để hỏi cho ra nhẽ.
Cô đột nhiên đứng dậy, nói với Thẩm Lệ: “Lệ, mình có chút việc gấp, cậu và Cố Tri Dân ăn tiếp đi, mình phải đi trước.”
Thẩm Lệ thật vất vả mới có thời gian để ăn cơm với Hạ Diệp Chi, làm sao có thể dễ dàng để cho Hạ Diệp Chi đi.
Cô ấy kéo tay Hạ Diệp Chi lại, trên tay hơi dùng sức, liền đem Hạ Diệp Chi kéo về trên ghế ngồi.
“Lệ?” Hạ Diệp Chi kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ hỏi cô: “Việc gì mà gấp thế, nói nghe một chút đi. Nói không chừng tớ còn có thể giúp cậu một chút đó ”
“Chuyện này có liên quan tới Mạc Đình Kiên.” Hạ Diệp Chi có chút bức bối nói.
“Vừa đúng dịp, mình cũng chính muốn biết một chút, cậu và Mạc Đình Kiên bây giờ là như thế nào” Thẩm Lệ cười híp mắt nhìn cô, chỉ có điều nụ cười kia, là ngoài cười nhưng trong không cười.
Hạ Diệp Chi cũng không biết tự nhiên suy nghĩ cai gì, ngẫm nghĩ một chút, nói một câu: “Chúng mình chia tay rồi.”