Vết thương của Hạ Diệp Chi không sâu, nhưng vẫn có chút dài.
Bác sĩ nói cần phải khâu vài mũi lại.
Hạ Diệp Chi luôn rất an tĩnh.
Chỉ có điều, đợi đến lúc bác sĩ cần tiêm thuốc tê cho cô, Hạ Diệp Chi lại từ chối.
Trên mặt cô không gợn chút sóng, không có tí biểu cảm: “Trực tiếp khâu lại đi, không cần dùng đến thuốc giảm đau”.
Bác sĩ là một người đàn ông trung niên, ông nghe lời của Hạ Diệp Chi xong, đầu tiên là một mặt mù mịt, sau đó không chắc mà hỏi lại một lần nữa: “Không cần dùng thuốc giảm đau”?
Không đợi Hạ Diệp Chi nói xong, Lưu Chiến Hằng liền tiến lên trước, chau mày nói: “Hạ Diệp Chi, em là bị đả kích điên rồi hay là ngốc vậy? Em cho rằng em là nữ chiến sĩ sao”?
Hạ Diệp Chi ai cũng không gặp, hai mắt không sao tập trung, giọng nhạt nói: “Tôi phải nhớ lần đau này”.
Cô phải nhớ Mạc Đình Kiên đem lại loại đau khổ này cho cô.
Lưu Chiến Hằng như là giận đến mức phải cười, sắc mặt có chút khó nhìn, để lại hai chữ chồng chồng lên nhau: “Tùy em”!
Bác sĩ tất nhiên nghe không hiểu lời hai người nói, cũng không biết quan hệ của hai người, nhưng chỉ cần biết hai người này đều quyết định không cần thuốc giảm đau là được rồi.
Hạ Diệp Chi cũng không quan tâm Lưu Chiến Hằng có biểu tình gì, nói gì, chỉ ngẩng mắt hướng bác sĩ: “Bác sĩ, có thể bắt đầu rồi”.
Lưu Chiến Hằng trực tiếp đá cửa đi ra ngoài.
Bác sĩ hiển nhiên vẫn có chút lưỡng lự.
“Bác sĩ, tôi có thể, ông không cần có lo lắng gì”. Hạ Diệp Chi lần nữa lên tiếng.
Bác sĩ thở dài, bắt đầu lấy dụng cụ: “Nếu nhịn không nổi, cô nói với tôi nhé”.
“Vâng”. Giọng Hạ Diệp Chi kiên định lạ thường.
Thật ra chỉ cần hai mũi khâu thôi.
Nhưng mà, cảm giác kim khâu sắc bén đâm vào thịt, vẫn thật đau.
Hạ Diệp Chi cắn chặt môi, trên chắn rịn ra mồ hôi tinh mịn, mặt cũng có chút trắng.
Bác sĩ nhìn thấy cô không thể nhịn được nữa, trong lòng có chút kinh ngạc.
Sau khi khâu xong, bác sĩ đưa cho Hạ Diệp Chi một tờ giấy: “Lau mồ hôi đi”.
“Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi chìa tay nhận lấy tờ giấy, đứng dậy.
“Kê cho cô một đơn thuốc, cô mang thuốc này về uống, mấy hôm sau đến cắt chỉ hoặc là ở bệnh viện khác cắt chỉ đều được”.
“Cảm ơn”. Hạ Diệp Chi đưa tay nhận lấy đơn thuốc.
Bác sĩ tò mò nhìn ra bên ngoài một cái: “Ây, bạn trai cô đâu? Sao vẫn chưa vào đây”?
“Anh ta không phải bạn trai của tôi”. Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi ra ngoài.
Cô không nhìn thấy Lưu Chiến Hằng ngoài cửa.
Lười quan tâm Lưu Chiến Hằng đi đâu, Hạ Diệp Chi trữ tiếp đi lấy thuốc.
Lúc xuất viện, liền thấy xe của Lưu Chiến Hằng vẫn dừng ở cửa bệnh viện, anh đang ở trong xe hút thuốc.
Hạ Diệp Chi đứng ở đó một lúc, nét mặt phức tạp bước đến: “Tôi phải đi về rồi”.
“Không nói tiếng cảm ơn sao? Mạc Đình Kiên cùng người phụ nữ khác thân mật, hôm nay nếu không phải tôi cứu em, em còn có thể sống mà đứng ở đây”?
Lưu Chiến Hằng vê thuốc trên tay, hơi híp mắt lại, biểu tình trên mặt xem ra lại có mấy phần hơi thở của công tử bột.
“Chỉ cần không phải chuyện không có tính người, lúc anh cần tôi báo đáp lại anh, đều có thể tìm tôi”.
Hạ Diệp Chi vừa khâu xong, trên mặt một chút hồng hào cũng không có, đến cả ánh mắt cũng không có thần sắc như bình thường.
Lưu Chiến Hằng nhìn cực kì không thuận mắt.
Anh có chút buồn bực dập tắt điếu thuốc trong tay, đáp lại nói: “Chỉ cần là chuyện không có tính người đều có thể”?
Hạ Diệp Chi mặt không biểu tình gì gật đầu: “Ừ”.
“Ồ”. Lưu Chiến Hằng chìa một tay ra khỏi cửa sổ xe, ngữ khí cực nghiêm túc: “vậy em gả cho tôi đi”.
Hạ Diệp Chi trực tiếp xem nhẹ lời của Lưu Chiến Hằng: “Lưu Chiến Hằng, lời của tôi luôn giữ lời”.
Cô nói xong, quay người bỏ đi.
Vốn dĩ cũng không trông đợi Lưu Chiến Hằng nghiêm túc trả lời, nhưng mà nghe anh nói cô gả cho anh, cô vẫn cảm thấy quá hoang đường rồi.
Xe của Hạ Diệp Chi lúc trước ở trên đường bị mấy người của Khanh Tần cản lại rồi, lúc cô và Lưu Chiến Hằng đi, là lái xe của Lưu Chiến Hằng.
Cô bây giờ chỉ có thể gọi xe đi về.
Điện thoại không đem trên người, ví vẫn để ở trên xe.
Tất cả mọi việc đều đen đủ đường rồi.
Hạ Diệp Chi nghĩ, cô có thể phải đi bộ về nhà.
“Này”!
Có tiếng từ trong xe lái đến truyền đến.
Quay đầu lại xem, vậy mà lại là Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi bước nhanh hơn, không hiểu lí lẽ.
“ Lên xe, tôi đưa em về”. Tốc độ xe Lưu Chiến Hằng rất chậm, khống chế rất tốt, đúng lúc có thể đi ngang hàng với Hạ Diệp Chi.
Thấy Hạ Diệp Chi không để ý anh, anh lần nữa nói: “Em là định đi bộ về nhà”?
Hạ Diệp Chi đã đưa ra ý đó rồi mặc kệ Lưu Chiến Hằng, tất nhiên không lên tiếng kháng cự.
Nhưng Lưu Chiến Hằng rất cố chấp, vẫn giữ nguyên tốc độ đó đi theo cô.
Hai người ai cũng không nói chuyện, chỉ như vậy một người đi, một người lái xe, đi đến nơi ở của Hạ Diệp Chi.
Thật may bệnh viện cách nơi ở của Hạ Diệp Chi không quá xa, cứ như vậy cô cũng là đi nhanh hơn một tiếng.
Lúc cô lên lầu, Lưu Chiến Hằng vẫn đi theo cô.
“Anh là có ý định cùng tôi đi vào”? Hạ Diệp Chi dừng lại ở trước cửa.
“Đến cũng đến rồi, không định mời ân nhân cứu mạng của em uống cốc trà sao”? Lưu Chiến Hằng bày ra dáng vẻ không đạt được mục đích quyết không thôi.
Hạ Diệp Chi không quá có nhiều sức lực ứng phó anh, mở cửa đi vào, liền đi vào nhà bếp đun nước pha trà cho Lưu Chiến Hằng.
Cô đặt cốc trà phát tiếng” keng” một cái rồi nói: “Uống hết rồi mau đi đi”.
Máy sưởi trong phòng chưa mở, trà lạnh rất nhanh.
Lưu Chiến Hằng ngược lại cũng không đôi co, uống hết liền đi về.
Trong phòng chỉ còn lại Hạ Diệp Chi, liền an tĩnh đến có chút sợ hãi.
Cô trực tiếp đem cốc trà của Lưu Chiến Hằng uống vứt vào trong thùng rác, bước vào phòng tắm, đứng ở trước gương nhìn vết thương ở trên cổ mình.
Người phụ nữ trong gương sắc mặt kém đến mức dọa người, trên mặt không biểu cảm giống như một cái xác không hồn.
Hạ Diệp Chi sờ mặt của chính mình, lẩm bẩm nói: “Cần vực dậy mới được, những chuyện về sau còn cần xử lí, kịch bản cũng còn thiếu vài tập…”
Cô nhoẻn miệng, tính cố nặn ra một nụ cười.
Nhưng mà, nặn ra nụ cười kiểu này so với khóc càng khó nhìn hơn.
Hạ Diệp Chi chầm mặt xuống, rửa tay liền đi ra khỏi phòng tắm.
Quá xấu đi, cô không muốn lại đi soi gương nữa.
Hạ Diệp Chi thay quần áo, chỉnh sửa lại bản thân một chút, đem băng gạt nhiễm máu cùng áo khoác chuẩn bị cầm đi vất.
Cô ra khỏi cửa, lúc đợi thang máy, người bên trong đi ra là Tiêu Thâm.
Tiêu Thâm đeo một cặp sách màu đen, đội mũ lưỡi trai, xem ra dường như là một người tốt.
Nhưng Hạ Diệp Chi biết Tiêu Thâm có quy tắc và nguyên tắc của chính mình.
Người có nguyên tắc và quy tắc thật ra không có đáng sợ, tiền đề là bạn không phá vỡ nguyên tức và quy tắc của họ.
“Hạ tiểu thư”? Tiêu Thâm chú ý đến vết thương trên cổ của Hạ Diệp Chi, ngữ khí nghi hoặc nhưng cũng không hỏi ra.
Hạ Diệp Chi cười cười gật đầu, nhấc chân bước vào thang máy.
Lúc này, Tiêu Thâm gọi cô lại: “Cô Hạ, tôi mấy ngày nay luôn không tìm thấy chủ nhà mới”.
Hạ Diệp Chi quay đầu, nhẹ nhàng nhếch mi, ý anh tiế tục nói.
Tiêu Thâm trức tiếp nói: “Cô cần vệ sĩ không”?
Thực lực của Tiêu Thâm, Hạ Diệp Chi tất nhiên biết.
Khoảng thời gian này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Hạ Diệp Chi nghĩ cũng không nghĩ, trữ tiếp nói: “Cần”