Thẩm Lệ lập tức truy hỏi Hạ Diệp Chi: “Có chuyện gì? Nếu như các cậu không làm lành, thì anh ta đầu tư cho kịch bản này làm cái gì? Anh ta còn có tập đoàn truyền thông Thịnh Hải, nếu thực sự có hứng thú với việc đầu tư cho ngành giải trí, còn không bằng tự đầu tư cho Thịnh Hải.”
“Có thể là do anh ta thấy nhàm chán.” Hạ Diệp Chi cũng không đoán ra Mạc Đình Kiên ghĩ cái gì, tuy rằng cô ấy thấy được lí do này có chút vô lý, nhưng nghĩ tới nghĩ lui ngược lại cảm thấy có đạo lý.
Mạc Đình Kiên không phải là người đem hết tinh thần đặt lên chuyện không có ý nghĩa, bọn họ nếu đã không muốn ở cùng nhau nữa, mà anh ấy vẫn cố ý đầu tư vào kịch bản này, còn không phải là đang thấy nhàm chán quá sao?
Cũng có thể là do muốn thỏa mãn yêu cầu của Tô Miên.
Hiện tại Tô Miên không phải là muốn tìm mình gây phiền toái, muốn chèn ép mình sao?
Nhà họ Mạc đầu tư cho “Mất Thành 2” Mạc đình Kiên là người chịu trách nhiệm chính, Tô Miên là bạn gái của Mạc Đình Kiên, nghĩ đến chuyện cô ta muốn ở tổ kịch “Mất Thành 2″ hoành hành ngang ngược cũng không phải là không thể.
Ít nhất Tô Miên tìm mọi cách gây khó khăn cho Hạ Diệp Chi như vậy nên chuyện này cũng có khả năng xảy ra.
Nghĩ tới như vậy Hạ Diệp Chi lại cảm thấy thực sự chán.
Thẩm Lệ nhếch nhếch khóe miệng, suy nghĩ một lát, vô cùng nghiêm túc nói: “Tớ mới không tin đâu, hay là ông chủ lớn bệnh cũ tái phát, lại mất trí nhớ rồi?”
Ngữ khí của cô ấy vô cùng nghiêm túc, Hạ Diệp Chi thiếu chút nữa tin đó là sự thật.
Nhưng sự thật là Mạc Đình Kiên rất tốt, thân thể của anh ấy không có một chút vấn đề gì, chỉ là do anh ta quyết tâm muốn cùng cô ấy ở một chỗ mà thôi.
“Không có, cãi nhau, sau đó anh ấy liền đuổi tớ đi…”
Hạ Diệp Chi còn chưa nói hết, Thẩm Lệ liền bùng nổ: “Cái gì? Cậu nói Mạc Đình Kiên đuổi cậu đi? Bộ mua không nổi nhà hay sao, đuổi em gái anh ta ấy!”
Hạ Diệp Chi đợi Thẩm Lệ bùng nổ xong rồi mới tiếp tục nói: “Lúc đó tớ liền rời đi, nhưng sau đó ngẫm nghĩ lại thì cảm thấy được Mặc Đình Kiên có thể cũng không phải thật sự muốn cũng tớ chia tay, có thể là do có lí do khác. Dù sao thì…Anh ấy là người từng vì cứu tớ mà mạng cũng không cần…”
Không muốn nghĩ đến khoảng thời gian đó nữa, có nghĩ cũng không được gì.
Chỉ khi nào nhớ đến những chuyện trước kia, Hạ Diệp Chi liền phát hiện những kỉ niệm mình có cùng Mạc Đình Kiên là rất nhiều rất nhiều.
Mạc Đình Kiên trừ bỏ những lúc ngẫu nhiên có chút cố chấp, còn lại đều tốt.
Thẩm Lệ vô cùng đồng tình: “Đúng vậy, tớ cũng không tin, ông chủ lớn có phải có nỗi khổ tâm không?”
Hạ Diệp Chi chú ý đến chuyện lần này Thâm Lệ nói đến là “Ông chủ lớn”
Thẩm Lệ chính là người tình tình có chút thẳng thắn, thời điểm bùng nổ tức giận liền trực tiếp kêu ra họ tên Mạc Đình Kiên, lúc cảm thấy được Hạ Diệp Chi nói có đạo lí lại đổi giọng gọi là ông chủ lớn.
“Tớ cũng từng nghĩ qua như vậy.” Hạ Diệp Chi hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Cho nên tớ đã từng đi tìm anh ấy.”
Sau đó Hạ Diệp Chi đem chuyện lần trước họ cũng nhau ăn cơm ở Kim Hải, chuyện phát sinh sau khi một mình cô đi đến phòng riêng tìm Mạc Đình Kiên, tất cả đều nói cho Thẩm Lệ nghe.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Lệ là hỏi: “Họ Khanh rác rười kia thế nào lại không mang cậu đi cùng? Hả?”
“Không có, tớ không có chịu thiệt, nhưng là Mạc Đình Kiên từ đầu đến cuối không có nói nhiều hơn một chữ, cho dù là Khanh Tần đối với tớ như vậy, nhưng anh ấy cũng chưa từng đứng lên.” Hạ Diệp Chi tự cười.
Thẩm Lệ giật giật môi, lại không biết nên nói cái gì,
Cô ấy cảm thấy được Mạc Đình Kiên thoạt nhìn tuy là rất hung ác nhưng cũng không phải hoàn toàn thực sự là một người vô tình, hơn nữa xem ra còn là người rất nặng tình.
Cô ấy như thế nào cũng không tin được Mạc Đình Kiên bỏ mặc Hạ Diệp Chi.
Nhưng mà lời nói của Hạ Diệp Chi lại làm cho Thẩm Lệ không thể không tin là Mặc Đình Kiên quyết tâm không cần Hạ Diệp Chi nữa.
Mộ Kiên là một người bá đạo Khanh Tần trước mặt anh ta đùa giỡn Hạ Diệp Chi nhưng mà anh ta lại thờ ơ, điều đó chứng tỏ cái gì?
Điều này chứng tỏ anh ta đã hết yêu Hạ Diệp Chi rồi!
Thẩm Lệ quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi tuy rằng sắc mặt thực sự khá bình tĩnh, nhưng cô ấy vẫn nhìn được cô đơn trong đáy mắt của Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên có thể tuyệt tình buông tay không cần Hạ Diệp Chi nữa, nhưng Hạ Diệp Chi rõ ràng vẫn còn rất yêu anh ấy.
Cô ấy quay lại tìm Hạ Diệp Chi là cho răng hai người đó đã hòa thuận rồi nhưng không nghĩ đến chuyện không những không có hòa thuận mà còn hoàn toàn chia tay.
Thẩm Lệ trong lòng liền thấy chán nản, mấy ngày nay Hạ Diệp Chi chắc chắn trong lòng cảm thấy không thoải mái mà mình còn tìm tới cửa nhắc lại những chuyện này…
“Diệp Chi, thật xin lỗi, tớ không phải…”
Hạ Diệp Chi giả vờ tức giận liếc Thẩm Lệ một cái: “Thẩm Tiểu Lệ đem biểu cảm của cậu thu lại đi, người trưởng thành yêu đương rồi chia tay không phải rất bình thường hay sao, tớ rất ổn.”
Thẩm Lệ bĩu môi: “Cậu nói ổn thì là ổn.”
Các cô ấy đều trưởng thành rồi, không giống lúc mới mười tuổi cố chấp nghĩ rằng vấn đề gì cũng cần phải tìm ra một đáp án và một lời nói thật chính xác.
Thẩm Lệ có thể rõ ràng nhìn ra khổ sở cùng thương tâm của Hạ Diệp Chi, nhưng Hạ Diệp Chi đã nói cô ấy vẫn tốt thì Thẩm Lệ cũng không thể nói thẳng ra.
Cho dù nói thẳng ra thì như thế nào, cô ấy cùng Hạ Diệp Chi là bạn bè, là bạn bè rất thân rất thân.
Nhưng chuyện tình yêu và tình bạn lại không giống nhau. Nói về chuyện tình cảm thì đối với Hạ Diệp Chi Mạc, Đình Kiên mới là liều thuốc tốt.
Thẩm Lệ cũng không thể giúp gì được Hạ Diệp Chi.
Nếu có thì chỉ là giúp cô ấy vui vẻ lên một chút.
Thẩm Lệ nghĩ nghĩ sau đó nghiêng đầu nhìn Hạ Diệp Chi: “Chúng ta ra ngoài chơi đi!”
Hạ Diệp Chi quay đầu lại nhìn: “Chơi cái gì bây giờ?”
“Chúng ta đi thăm xem trường học trước kia bây giờ thế nào đi.”
“Hả?”
Thẩm Lệ hướng Hạ Diệp Chi cười thần bí, sau đó đi qua một bên lấy di động ra gọi cho người đại diện của cô ấy.
Một lát sau người đại dện của Thẩm Lệ đi đến, trong tay cầm theo hai túi lớn.
Người đại diện biết mối quan hệ tốt của Thẩm Lệ cùng Hạ Diệp Chi, cũng không có nhiều đợi chờ, để lại vài món đồ thì rời đi.
Trước khi đi còn dặn dò Thẩm Lệ một câu: “Đừng vui đừa quá trớn.”
Thẩm Lệ dùng tay làm dấu biểu thị “OK”, đem người đại diện đuổi đi luôn.
Đợi người đại diện vừa rời khỏi, Thẩm Lệ liền mở hai cái bao ra.
Hạ Diệp Chi vừa đi qua liền thấy trong túi dĩ nhiên là hai bộ đồng phục học sinh trung học.
“Ngạc nhiên hả?” Thẩm Lệ lấy ra đồng phục, một bên khoa tay múa chân, môt bên hưng phấn hỏi Hạ Diệp Chi.
“Cũng được.” Nói thật, cố ấy không thấy có gì ngạc nhiên.
“Cậu xem như giúp tớ cosplay đi, tớ nhận phim, là phim vườn trường, trước tiên ôn lại một chút cảm giác của thời học sinh.”
Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi không mấy hứng thú, liền đem đồng phục đưa cho cô ấy: “Mau thay.”
Hạ Diệp Chi cũng không nhẫn tâm lãng phí tấm lòng của Thẩm Lệ, trực tiếp đem áo khoát đồng phục, khoát lên áo len bên trong.
Thẩm Lệ nhìn thấy Hạ Diệp Chi mặc đồng phục, nức nở khen hai tiếng, nói: “Cách nhiều năm như vậy rồi mà giờ lại nhìn thấy cậu mặc đồng phục như này, cảm giác… thật đẹp, thật gợi tình.”
Hạ Diệp Chi ngẩn ra, ôm chầm liền nhìn Thẩm Lệ nói: “Cậu mới đẹp, mới gợi tình! Cậu nói ai đẹp, ai gợi tình? Cậu nói lại lần nữa cho tớ nghe.”
Hạ Diệp Chi đến tuổi này, đã phát triển hoàn toàn rồi, tóc đen, da trắng, mắt mũi đẹp, vô cùng xinh đẹp, mặc đồng phục thật có cảm giác đồng phục cosplay.
Thẩm Lệ đứng dậy từ phía sofa này chạy đến phía kia, vừa chạy vừa hô lớn: “Diệp Chi mặc đồng phục rất gợi cảm!”
Hạ Diệp Chi trực tiếp nhảy lên sofa đuổi theo.