Hạ Diệp Chi đi về phía trước mấy bước liền cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Sau lưng có động tĩnh.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy Mạc Đình Kiên cũng đi theo tới.
Cô đứng tại chỗ, chờ Mạc Đình Kiên đến gần, mới nói: “Anh không phải là cũng muốn đi vào trong tiệm ăn cơm chứ?”
Hạ Diệp Chi chỉ vào quán vặt nơi cô cùng Thẩm Lệ vừa mới đến.
Mạc Đình Kiên vẫn bộ dáng không nóng không lạnh, trực tiếp đi vượt qua cô, hướng về phía quán ăn.
Hạ Diệp Chi nhìn theo bóng lưng Mạc Đình Kiên, người có chút đờ đẫn cứng nhắc.
Mạc Đình Kiên thật sự muốn đi vào?
Nếu không phải trải qua chuyện lúc trước kia, Hạ Diệp Chi sẽ nghi ngờ có phải Mạc Đình Kiên cố ý hay không.
Dù sao chuyện như thế này trước đây Mạc Đình Kiên chưa từng làm.
Thẩm Lệ cũng không biết Hạ Diệp Chi từ cửa sau đi ra, cô đợi mãi không thấy trở lại liền chuẩn bị cầm điện thoại gọi cho Hạ Diệp Chi.
Đúng lúc này, cô nghe thấy có người sau lưng đẩy cửa tiến vào.
Thời tiết mùa đông bên ngoài trời rất lạnh, tất cả cửa của tiệm ăn vặt đều đang đóng.
Thẩm Lệ hiếu kì quay đầu lại, trông thấy người tiến vào lúc này là Mạc Đình Kiên, cô đột nhiên trừng lớn mắt: “Lão đại?”
Mạc Đình Kiên nhìn cô một cái, mở miệng nói: “Ăn cơm?”
“A.” Thẩm Lệ ngơ ngác lên tiếng, thấy Mạc Đình Kiên nhíu nhíu mày, mới vội vàng nói bổ sung: “Đến ăn cơm.”
Lúc này, Hạ Diệp Chi cũng bước vào.
Thẩm Lệ trông thấy Hạ Diệp Chi từ bên ngoài tiến đến, cả người đều mơ màng không hiểu.
“Diệp Chi, cậu… Không phải…” Thẩm Lệ chỉ vào Hạ Diệp Chi, vừa chỉ về phía phòng vệ sinh, lúc nhất thời không biết nói làm sao.
Hạ Diệp Chi không thèm để ý đến Mạc Đình Kiên, trực tiếp đi thắng tới ngồi đối diện Thẩm Lệ, hỏi: “Còn chưa có đồ ăn sao? Đói chưa?”
Đúng lúc ông chủ bưng đồ ăn từ bên trong ra.
“Đồ ăn đến rồi.”
“Cám ơn ông chủ.” Hạ Diệp Chi nói xong, liền cúi đầu bắt đầu ăn.
“Haizz, không cần khách khí.” Ông chủ lúc này mới ngẩng đầu nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Hôm nay đây là cái ngày gì, đầu tiên là hai người phụ nữ giàu có đi tới, sau đó lại thêm một người đàn ông tướng mạo không tầm thường chút nào, nhìn như ông chủ lớn.
Cửa hàng này của ông khách đến thường là vài sinh viên không có tiền, hoặc là những người dân sống xung quanh, rất ít khi gặp những người giàu có và xinh đẹp như vậy.
Hạ Diệp Chi không để ý tới Mạc Đình Kiên, đương nhiên anh cũng không có khả năng mở miệng nói chuyện.
Anh ta ngồi xuống bàn bên cạnh của Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ.
Ông chủ quán đi tới, thận trọng hỏi: “Vị tiên sinh này muốn ăn chút gì?”
Người đàn ông này trẻ trung nhưng khí thế bức người làm cho chủ quán có chút bàng hoàng.
Mạc Đình Kiên mở menu ra, tùy tiện điểm hai món đồ ăn.
Anh ta gọi xong, ông chủ giống như được đại xá cấp tốc về phòng bếp đi làm cơm.
Trong sảnh hiện chỉ còn ba người của Hạ Diệp Chi.
Thẩm Lệ nhìn thoáng qua Mạc Đình Kiên, lại liếc mắt nhìn Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình Kiên đoan đoan chính chính ngồi trên ghế, mặt không thay đổi nhìn về phía trước. Điều làm anh có chút không được tự nhiên đó là do không gian của quán quá nhỏ, nên tư thế ngồi của anh có chút cứng nhắc, không được tự nhiên.
Thế nhưng Hạ Diệp Chi lại rất ổn, mặt không có biểu hiện gì, cúi đầu ăn phần cơm của mình, coi như không nhìn thấy Mạc Đình Kiên.
Hai người này coi nhau như không tồn tại, nhưng mà không có nghĩa là Thẩm Lệ có thể làm bộ như Mạc Đình Kiên không có tồn tại được a.
Bởi vì khí tức của Mạc Đình Kiên quá mạnh, cô hiện tại toàn thân khó chịu, không thể nào tự nhiên được.
Cô đưa cánh tay đẩy Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi ngẩng đầu lên nhìn lại.
Thẩm Lệ ép âm thanh xuống thấp đến như con muỗi hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao cậu lại đi từ bên ngoài vào?”
“Ăn cơm trước, lát rồi nói.” Hạ Diệp Chi chỉ ngước mặt lên xong lại cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.
Nhưng Thẩm Lệ lại không nuốt nổi.
Cô có chút bực bội với Hạ Diệp Chi, rốt cuộc là cô đã ở cùng Mạc Đình Kiên một Đại Ma Vương trong một thời gian dài, gặp không ít chuyện lớn, đủ để không còn sợ Mạc Đình Kiên nữa.
Nhưng sự thực là, trong lòng Hạ Diệp Chi không hề nhẹ nhàng như biểu cảm khuôn mặt của cô.
Cô tự cảnh báo bản thân không được suy nghĩ lung tung nữa.
Nhưng là trái tim không có nghe theo lý trí, đã khiến bản thân cô tự suy nghĩ ra những điều phi thực tế.
Ví dụ như, Mạc Đình Kiên xuất hiện ở nơi này rất có thể là đi theo cô tới.
Hay là như, Mạc Đình Kiên đi theo cô tới là bởi vì…
Không thể nghĩ về điều đó nữa.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi hơi trầm xuống, cô cảm thấy đồ ăn trước mặt nuốt không trôi nữa.
Cô muốn đặt đũa xuống và đi khỏi đây, nhưng nếu làm như vậy ý đồ quá mức rõ ràng.
Tại sao cô lại muốn tránh mặt Mạc Đình Kiên?
Hai người đã chia tay tức là không còn có quan hệ gì nữa, nhưng còn Mạc Hạ?
Hiện tại tình hình của cô không ổn lắm nên tạm thời không thể nhận quyền nuôi dưỡng Mạc Hạ, nhưng rất nhanh thời gian tới cô có thể bàn bạc với Mạc Đình Kiêu để nhận quyền nuôi dưỡng con bé.
Cô hiện tại không có cách nào để coi như không thấy sự tồn tại của Mạc Đình Kiên, cũng không thể quá cứng rắn với anh.
Hạ Diệp Chi trầm tư suy nghĩ một hồi lâu, lại tiếp tục cúi đầu xuống ăn cơm.
Ăn được một lúc, Tiêu Thâm xuất hiện.
Hạ Diệp Chi xém chút quên chuyện cô có gọi điện thoại cho Tiêu Thâm.
Trông thấy anh, cô chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình, nói: “ Anh ăn cơm chưa?”
Tiêu Thâm nhìn qua thấy Mạc Đình Kiên, ánh mặt phát ra một tia kinh ngạc, sau đó không nói gì, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi.
Tiêu Thâm nhìn qua đồ ăn trên bàn, ngữ khí lạnh lẽo, cứng rắn: “Ăn rồi.”
“Diệp Chi, cậu ăn no chưa? Nếu đã đến rồi chúng ta liền đi về trước đi.” Thẩm Lệ sớm chịu không được bầu không khí ngột ngạt ở đây, đã rất muốn rời đi.
Hạ Diệp Chi hiểu ý của Thẩm lệ, cũng không muốn ngồi lại lâu, nói: “ Được, đi thôi.”
Hạ Diệp Chi tìm ông chủ thanh toán tiền, trước khi rời đi vẫn là không thể khống chế được ánh mặt hướng Mạc Đình Kiên nhìn thoáng qua.
Trước mặt Mạc Đình Kiên bày đồ ăn nhưng lại không ăn, anh đang cầm điện thoại không biết đang làm gì.
Lúc Hạ Diệp Chi đi qua bên cạnh, nhìn thoáng qua phát hiện là giao diện tin nhắn.
Lúc này, Mạc Đình Kiên ấn mở, một giọng nữ yếu ớt từ điện thoại di động truyền đến: “Đình Kiên, ngày mai cùng em đi xem phim có được không?”
Sau đó, Mạc Đình Kiên đè phím giọng nói và trả lời một câu: “Được.”
Hạ Diệp Chi chạy ra tới chỗ của Tiêu Thâm, anh ta mở cửa bước ra, gió lạnh thổi xộc vào, lạnh thấu xương, lạnh đến nỗi cô cảm thấy có chút đau.
Hạ Diệp Chi bước chân hơi ngừng lại, mím môi, biểu lộ lạnh cóng đến dọa người.
Thẩm Lệ chưa từng thấy bộ dáng như vậy của Hạ Diệp Chi, vừa rồi cuộc nói chuyện trên tin nhắn của Mạc Đình Kiên cô cũng có nghe thấy, có chút lo lắng kéo cánh tay của Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn về Thẩm Lệ, cười trấn an một tiếng ra hiệu cô không có việc gì.
Ra ngoài cửa, Thẩm Lệ mới hỏi: “Diệp Chi, cậu thật sự không sao chứ?”
“Không có việc gì.” Hạ Diệp Chi mỉm cười, nhìn không ra một tia dị thường: “Yêu đương chia tay, đây là chuyện không thể nào bình thường hơn, có ai mà chưa từng thất tình? Hơn nữa, con người ta không thể dựa vào tình yêu để sống hết cuộc đời, tớ còn có Mạc Hạ, còn có cậu, còn phải làm việc, tớ không có buồn như cậu nghĩ đâu.”
Đúng vậy, suy nghĩ như vậy cô sẽ không cảm thấy khó khăn để vượt qua mọi chuyện nữa.
Sống được nửa đời, Hạ Diệp Chi cảm thấy vì tình yêu mà chịu khổ quả thật không đáng một chút nào.