Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 676: Trả chìa khóa cho tôi




Vẻ mặt lãnh đạm trên mặt Lưu Chiến Hằng xuất hiện một vết rách: “Xem ra, Diệp Chi rất hận tôi.”
“Anh biết là tốt rồi.” Hạ Diệp Chi gương mặt lạnh lùng nhìn Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi nói xong, xoay người muốn đi.
Lưu Chiến Hằng gọi cô lại: “Tôi đưa em về.”
“Không cần.” Hạ Diệp Chi không lưu tình chút nào từ chối, nói thẳng: “Lỡ như anh tâm trạng không tốt lái xe lung tung thì sao? Tôi vẫn chưa muốn chết đâu.”
Lưu Chiến Hằng nét mặt giữ nụ cười như cũ, giọng nói nhẹ tênh: “Diệp Chi, em không cần cố ý nói những lời đả thương người khác như vậy, nếu như tôi muốn hại người, có mười triệu cách, cũng không cần tự mình ra tay.”
Hạ Diệp Chi bước nhẹ, cũng không quay đầu nhìn anh ta, xoay người cũng nhanh chóng rời đi.
Cô đi tới xe dừng ven đường, lúc lên xe, nhịn không được quay đầu lại liếc mắt nhìn Lưu Chiến Hằng.
Lưu Chiến Hằng cúi thấp đầu, cũng không biết đang cùng ai gọi điện thoại, cũng không chú ý tới Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi ngồi ở trong xe nhìn chằm chằm vào Lưu Chiến Hằng, mãi đến khi xe taxi lái đi, cô mới không nhìn nữa.
Lưu Chiến Hằng ở trước mặt cô, đã hoàn toàn không hề giấu bối cảnh và thực lực của mình, trở nên không chút kiêng kỵ.
Hạ Diệp Chi không xác định được Lưu Chiến Hằng rốt cuộc có mục đích gì.
Chỉ cần Lưu Chiến Hằng xuất hiện ở bên người cô, cô đã cảm thấy Lưu Chiến Hằng có mục đích khác, mà cái “mục đích riêng này” chắc chắn không tốt đẹp gì.
Cô nghĩ lại, cảm thấy liên kết những người trước đó tìm được cô, cũng có thể liên quan đến Lưu Chiến Hằng.
Hạ Diệp Chi cứ suy nghĩ như vậy mãi.
Cô đến cửa nhà, lấy chìa khóa mở cửa, bởi không yên lòng, cho nên mãi cô không cho chìa khóa vào ổ được.
Tâm trạng Hạ Diệp Chi hơi có chút phiền, khẽ nhíu mày khom người muốn mở khóa cửa ngay, chợt nghe nghe bên trong vang lên tiếng chốt cửa.
Kèm theo tiếng “ken két”, cửa phòng bị người mở ra từ bên trong.
Hạ Diệp Chi cứng người, ngẩng đầu lên, đối mặt với con ngươi cặp đen như mực của Mạc Đình Kiên.
Ngón tay cầm chìa khóa của Hạ Diệp Chi đột nhiên vừa thu lại, siết chặt chìa khóa trong tay, mặt không thay đổi hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Mạc Đình Kiên cũng không nói, xoay người định đi vào trong.
Hạ Diệp Chi vội vã đẩy cửa đi vào.
Mạc Đình Kiên sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Nếu là Mạc Đình Kiên có việc muốn tìm cô, ở bên ngoài chờ còn chưa tính, vậy mà lại ở trong phòng chờ cô!
Hạ Diệp Chi suy nghĩ một chút, liền nhớ lại trước đây Mạc Đình Kiên cũng có chìa khóa nhà cô.
Thế nhưng, có chìa khóa nhà cô, thì có thể tùy tiện đi vào sao?
Hạ Diệp Chi vừa đi vào trong, vừa nghĩ về việc này.
Vào trong phòng, cô chú ý tới tiếng của phim hoạt hình.
Giương mắt nhìn tới ghế sofa, cô mới phát hiện Mạc Hạ ôm điều khiển từ xa ngồi ở trên ghế sofa xem ti vi.
“Hạ Hạ!” Hạ Diệp Chi sải bước đi tới, ngồi bên cạnh nhìn Hạ Hạ từ trên xuống.
Hỏa hoạn ở công ty Mạc dù chỉ là báo động giả, nhưng trước đây Mạc Hạ bị Lưu Chiến Hằng phóng hỏa đốt trước đó, Hạ Diệp Chi rất lo lắng cho con bé.
Mạc Hạ bận.. Xem ti vi, vừa quay đầu lại nhìn Hạ Diệp Chi, chỉ chỉ TV, giọng nói chăm chú: “Xem ti vi.”
Hạ Diệp Chi thấy cô bé không có chỗ nào khác thường, lúc này mới yên tâm, mỉm cười xoa đầu cô.
Sau đó, cô đứng dậy nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Nụ cười trên mặt trong nháy mắt thu lại, đi tới trước mặt Mạc Đình Kiên. Khoanh tay, giọng lạnh như băng nói, lúc nói chuyện vô cùng giống Mạc Đình Kiên: “Trả chìa khóa cho em.”
Mạc Đình Kiên không nói thêm gì, thả chìa khóa vào tay cô.
Chỉ là động tác chậm rì rì, khiến Hạ Diệp Chi có chút không kiên nhẫn.
Cô cất chìa khóa, bỏ vào trong túi quần áo: “Anh Mạc còn có chuyện gì sao? Không có việc gì thì tôi không tiễn đâu.”
Mạc Đình Kiên biểu cảm lạnh lùng, cũng không nhìn ra anh suy nghĩ gì. Anh cũng không nói nhiều liền đi ra ngoài.
Chờ Mạc Đình Kiên đi, Hạ Diệp Chi thở phào nhẹ nhõm, rót cho mình chén nước uống, lúc này mới bình tĩnh lại.
Hiện tại cô đối mặt với Mạc Đình Kiên, tâm tình nếu so với trước đây phức tạp nhiều lắm.
Yêu hay là hận, hay là cái khác… Cô cũng không biết.

Chuyện công ty Mạc thị bốc cháy, rất nhanh đã đứng đầu chủ đề nóng.
Lên đầu chủ đề nóng cũng chỉ là thông báo một chút thôi, cụ thể nguyên nhân thì không có ai biết.
Hạ Diệp Chi vào xem một chút, mới biết được thật ra không cháy bao nhiêu, chỉ là không biết nguyên nhân gì làm xuất hiện sương mù dày đặc, dẫn đến mọi người cho rằng cháy rất to.
Toàn bộ tòa nhà đều là tập đoàn nhà họ Mạc, không dễ dàng phát sinh chuyện như vậy.
Hạ Diệp Chi mới xem xong tin tức, Thẩm Lệ đã gọi đến.
“Diệp Chi, chuyện cháy ở công ty là thế nào? Chẳng lẽ cậu trả thù Mạc Đình Kiên, chạy đi phóng hỏa đấy chứ?” Thẩm Lệ vừa gọi đã nói không ít lời không đáng tin.
Hạ Diệp Chi nghiêm mặt nói: “Đầu tiên, phóng hỏa là phạm pháp. Thứ hai, não cậu nhiều nếp nhăn thế, cậu làm nên biên kịch cùng mình, kiếm tiền đỡ mệt hơn diễn viên mà lại còn vui.”
“Được rồi được rồi… Cậu đừng nói nữa.” Thẩm Lệ giọng nói giận dữ nói: “Tớ nghĩ đây là báo ứng bội tình bạc nghĩa của Mạc Đình Kiên!”
Hạ Diệp Chi trầm mặc chốc lát, có đúng báo ứng của Mạc Đình Kiên hay không cô không biết, cũng không liên quan gì đến cô.
Thẩm Lệ gọi điện thoại cũng không có chuyện gì khác, chỉ đơn thuần cùng cô thảo luận một chút chuyện công ty bị cháy, rất nhanh đã cúp điện thoại.
Đến cuối năm, Hạ Diệp Chi trước đây bận bịu, cuối cùng cũng có thời gian đi ra ngoài mua sắm.
Nhưng cô chưa lấy được xe.
Ngoại trừ lần cảnh sát giả bộ tìm đến cô, cũng không có cảnh sát tới cửa tìm cô.
Chuyện này làm Hạ Diệp Chi có chút buồn bực.
Theo đánh giá thì Khanh Tần quyết tâm xử lý cô.
Thế nhưng, Khanh Tần sau khi thua Lưu Chiến Hằng, ngoại trừ hai người tới cửa giả làm cảnh sát thì không có tin tức.
Theo lý thuyết, Khanh Tần chịu mất mát như vậy, hẳn là còn có chiêu sau cùng mới đúng.
Chẳng lẽ là Lưu Chiến Hằng làm?
Nghĩ như vậy, cũng không phải không thể.
Khanh Tần là tên tiểu nhân tâm lý u ám, Lưu Chiến Hằng lần trước làm như vậy đối với anh ta, chắc hẳn anh ta ghi hận trong lòng muốn tìm Lưu Chiến Hằng gây phiền phức.
Thế nhưng, Lưu Chiến Hằng không chỉ là quả hồng bình thường, trái lại còn là khối sắt cứng rắn, chắc chắn Khanh Tần không dành được lợi thế.
Chuyện cũng lâu rồi, Hạ Diệp Chi định đi lấy lại xe.
Lấy xe xong thì Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đi siêu thị.
Mạc Hạ năm nay sẽ cùng cô đón năm mới, cô phải mua nhiều đồ hơn.
Tới gần cuối năm, trong siêu thị người đến người đi, Hạ Diệp Chi đẩy xe mua sắm, nhìn kỹ Mạc Hạ, để tránh bị lạc.
Sau khi Mạc Hạ quay về, cơ bản chưa từng tới nơi có nhiều người.
Hạ Diệp Chi vốn cho là cô bé sẽ không thích ứng, nhưng không nghĩ tới Mạc Hạ không hề sợ, vừa đến siêu thị đã tò mò muốn xem chỗ này chỗ kia.
Không khác trước đây nhiều lắm, vẫn hoạt bát như vậy.
Hạ Diệp Chi cầm món đồ chơi và đồ ăn vặt trước đây Mạc Hạ thích, hỏi cô bé: “Thích không?”
Mạc Hạ thích thì sẽ nhận lấy bỏ vào trong xe mua sắm, không thích sẽ không thèm nhìn.
Hạ Diệp Chi trong lòng vui mừng, mãi cho đến khi có người ở phía sau gọi tên cô.
“Diệp Chi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.