Càng đọc, giọng của Thẩm Lệ càng nhỏ, đến cuối cùng thì im bặt.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Chi, nhỏ giọng nói: “Tớ thấy bài báo này chẳng có gì đáng tin cả, chẳng phải bây giờ các kênh truyền thông vì muốn có nhiều người đọc đều viết xằng viết bậy hay sao? Diệp Chi?
Hạ Diệp Chi trực tiếp mở xem video bên dưới.
Bởi vì là quay trộm nên chất lượng rất kém, nhưng có thể nhận ra là Mạc Đình Kiên.
Trong video, Mạc Đình Kiên đi xuống lầu, mà người ở phía sau anh chính là Tô Miên.
Bối cảnh là một chung cư cao cấp nào đó, chắc là nơi ở bên ngoài của Tô Miên.
Hạ Diệp Chi xem đi xem lại video ấy mấy lần liền.
Thẩm Lệ thấy cô như vậy cảm thấy rất xót xa, cô giằng lấy điện thoại trong tay Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, đừng xem nữa.”
Nhưng Hạ Diệp Chi dường như không hề chú ý đến giọng nói xót xa của Thẩm Lệ, cô lấy lại điện thoại, mở video ra, xem được một nửa rồi ấn nút tạm dừng.
Sau đó cô đưa điện thoại đến trước mặt Thẩm Lệ: “Cậu biết chung cư mà Tô Miên sống là ở đâu không?”
Thẩm Lệ hơi nghi ngờ nhìn Hạ Diệp Chi, nhưng vẫn cúi đầu nhìn kỹ chung cư trong video xem xem nó ở đâu.
Nhìn một lúc, Thẩm Lệ ngẩng đầu lên: “Tớ biết chung cư này, trước đây lúc tớ mua nhà cũng từng tớ đây, nhưng sau đó vì cách xa công ty quá nên không chọn…”
Trước đây địa chỉ nhà Tô Miên mà Hạ Diệp Chi từng hỏi Tần Thuỷ San, giống với địa chỉ mà Thẩm Lệ nói cho cô biết.
“Cậu định làm gì?” Thẩm Lệ thấy Hạ Diệp Chi im lặng không nói thì có cảm giác Hạ Diệp Chi đang tính toán gì đó.
Hạ Diệp Chi lấy lại điện thoại rồi xem tiếp, cô hơi ngước mắt lên: “Để xác định một số chuyện.”
“Cậu xác nhận gì mà cần địa chỉ của Tô Miên?” Thẩm Lệ càng nghĩ càng cảm thấy không thể đoán đc Hạ Diệp Chi đang nghĩ gì.
“Cũng không phải chuyện to tát gì.” Hạ Diệp Chi vỗ vai cô: “Yêu tâm, không sao đâu.”
Tuy Thẩm Lệ có hơi không yên tâm nhưng cô tin Hạ Diệp Chi làm gì cũng sẽ có lý do của mình nên cũng không hỏi nhiều nữa.
Đồ Thẩm Lệ đã đưa đến rồi, lại trêu chọc Hạ Diệp Chi thêm một lát rồi mới rời đi…
…
Đến buổi tối, đang lúc Hạ Diệp Chi đang chuẩn bị đồ để nấu cho đêm giao thừa thứ hai thì có người gọi tới.
Là một số điện thoại lạ.
Lâu lắm rồi cô không nhận cuộc gọi đến từ người lạ.
“Xin hỏi ai vậy?” Hạ Diệp Chi một tay cầm điện thoại, tay còn lại đang lục đồ trong tủ lạnh.
Lúc trước Mạc Đình Kiên từng nói đêm giao thừa anh có hẹn không rảnh, cô không cần đưa Mạc Hạ qua đó.
Đêm giao thừa chỉ có mình cô và Mạc Hạ, nhưng cô vẫn làm thêm vài món.
Dù sao cũng là bữa cơm tất niên.
“Diệp Chi, tối nay về nhà ăn cơm đi.” Là giọng của Hạ Thời Yến.
Hạ Diệp Chi hơi nhíu mày, cô bỏ điện thoại ra nhìn lại số sau đó mới tiếp tục đưa lên tai nghe: “Đêm giao thừa là ngày cả nhà sum họp, em về làm gì.”
Thật ra Hạ Thời Yến cũng không nghĩ nhiều, chỉ là đúng lúc nhớ đến Hạ Diệp Chi nên mới tìm số đt của cô gọi cô về ăn cơm tất niên thôi.
Anh ta cũng biết mâu thuẫn giữa Hạ Diệp Chi với gia đình nhưng vẫn cảm thấy lời của Hạ Diệp Chi không được hợp tình hợp lý.
Giọng nói của Hạ Thời Yến có chút không vui: “Dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, gãy xương thì còn gân, vẫn cùng chảy chung một dòng máu. Em cũng đã ly hôn với Mạc Đình Kiên từ lâu rồi, một mình ở ngoài cô đơn không nơi nương tựa cũng nên về nhà rồi.”
Hạ Lập Nguyên đã sớm đăng báo cắt đứt quan hệ cha con với em rồi, anh cảm thấy em ở bên ngoài cô đơn lẻ loi nhưng trước đây khi vẫn còn sống ở nhà họ Hạ, có bao giờ em không cô đơn lẻ loi đâu?”
Cô đã sớm bước ra khỏi đống bùn lầy nhà họ Hạ ấy rồi, sẽ không dễ dàng bị cái gọi là “người một nhà” và “chảy chung dòng máu” ấy trói buộc nữa.
Hạ Thời Yến cảm thấy lời này của Hạ Diệp Chi cực kỳ không biết điều, sự không vui ban nãy biến thành tức giận: “Diệp Chi, em nghĩ kỹ đi, nếu ngày mai em về nhà ăn cơm cũng tức là sau này chúng ta vẫn là người một nhà, nếu em có xảy ra chuyện gì thì còn có thể dựa vào bọn anh.”
Hạ Diệp Chi cười lạnh trong lòng, dựa vào? Không hại chết cô đã là tốt lắm rồi.
“Bất kể anh gọi cuộc điện thoại này cho em vì mục đích gì, em cũng rất cảm ơn anh.” Hạ Diệp Chi đóng cửa tủ lạnh, một tay vòng ra phía trước, lạnh nhạt nói: “Em và nhà họ Hạ đã không còn bất cứ quan hệ gì nữa rồi. Anh không giống họ cho nên em bằng lòng gọi anh một tiếng anh cả.”
Nếu như Hạ Thời Yến cũng giống với những người khác của nhà họ Hạ thì cô cũng sẽ lật mặt.
Hạ Thời Yến tiếp nhận nhà họ Hạ mấy năm nay, cũng dần dần chín chắn trưởng thành nên cũng hiểu được những lời này.
Anh ta cũng không nói nhiều nữa mà tắt máy.
Điện thoại tắt vội như thế, có thể chứng minh anh ta đã tức giận đến cỡ nào rồi.
Hạ Thời Yến xoay đi xoay lại chiếc điện thoại vừa kết thúc cuộc gọi, nét mặt giống như đang suy nghĩ gì đó.
Hạ Lập Nguyên bước tới, ông ta biết Hạ Thời Yến vừa gọi cho Hạ Diệp Chi bèn hỏi: “Thế nào? Ngày mai lúc nào thì Hạ Diệp Chi về?”
Hạ Thời Yến hít sâu, giọng nói hơi mất kiên nhẫn: “Nó không về.”
Anh ta bỏ điện thoại vào trong túi, rút một điếu thuốc ra hút.
Hạ Lập Nguyên vừa nghe thấy Hạ Diệp Chi không về thì lập tức lớn tiếng: “Không về? Con gọi điện thoại bảo nó về ăn cơm tất niên mà nó dám không về? Nó tưởng nó vẫn còn là mợ chủ của Mạc Thị à! Hừ?”
Hai năm qua nhà họ Hạ làm ăn không quá phát đạt, là kiểu sống dở chết dở, không đến mức chết đói nhưng cũng không có quá nhiều thành tựu. Hạ Lập Nguyên cũng vì thế mà càng trở nên nóng nảy dễ phát cáu hơn.
Hạ Thời Yến thấy Hạ Lập Nguyên vì tức giận quá độ mà trở nên hung dữ thì cảm thấy cực kỳ buồn phiền chán ghét.
“Không cần biết Hạ Diệp Chi nó có phải là mợ chủ của Mạc Thị hay không thì nói cũng là con gái của bố!” Hạ Thời Yến rít mạnh một hơi thuốc lá, giọng nói mang theo vẻ khó hiểu: “Tuy rằng bố nóng lòng mong nó chết nhưng trên người nó vẫn chảy dòng máu của bố.”
Anh thật sự không hiểu nổi tại sao Hạ Lập Nguyên và Hạ Diệp Chi lại giống như kẻ thù của nhau như vậy.
Hạ Lập Nguyên trừng mắt, nói bằng giọng đanh thép: “Hương Thảo mới là con gái tao!”
“Vậy bố có biết con gái ngoan của bố đã làm những gì không? Hung thủ giết người, cắn thuốc, quan hệ bừa bãi, đây là con gái ngoan mà bố dạy dỗ ra đấy!” Hạ Thời Yến đã sớm điều tra rõ ràng những chuyện mà Hạ Hương Thảo làm ra rồi.
Tuy rằng cuộc sống trước đây anh ta cũng rất hỗn loạn nhưng tuyệt đối không chơi thuốc, cũng sẽ không phóng túng không có giới hạn giống như Hạ Hương Thảo.
Bốp!
Hạ Lập Nguyên giơ tay tát Hạ Thời Yến một cái thật mạnh: “Mất dạy!”
Hạ Lập Nguyên ra tay rất mạnh, tát Hạ Thời Yến quay mặt sang một bên, mấy giây sau cơ hàm của anh mới có phản ứng, cẳm mới có thể hoạt động được.
Anh ta nhìn Hạ Lập Nguyên với ánh mắt châm chọc: “Mấy năm nay Hạ Thị vẫn luôn trượt dốc, sản phẩm mới của chúng ta sắp đưa ra thị trường rồi nhưng không thể mời được ngôi sao tuyến một làm đại diện. Phim của Diệp Chi cực hot, chắc nó cũng có nhiều nhân mạch trong giới giải trí, nếu lúc này nó chịu giúp chúng ta thì tình trạng của chúng ta có thể sẽ có chuyển biến tốt.”
Nói xong, anh ta cười lạnh, vứt đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi tức giận bỏ đi.