Không chú ý đến tên chen ngang này, mãi cho đến hôm giao thừa cũng không xảy ra chuyện đặc biệt gì
Sáng sớm ngày ba mươi, Hạ Diệp Chi đưa Mạc Hạ đi mua thức ăn.
Hạ Diệp Chi bỏ những đồ ăn Mạc Hạ thích cài trong giỏ, còn đặt một cái ghế nhỏ ở trước chậu nước để cô bé tự rửa rau.
Còn Hạ Diệp Chi thì đứng bên cạnh bồn nước rửa thức ăn, thỉnh thoảng hai người lại nói chuyện.
Mạc Hạ trông có vẻ đã thông minh hơn trước nhưng vẫn nói với giọng non nớt của trẻ con, rất đáng yêu.
Nói mãi nói mãi, Mạc Hạ đột nhiên hỏi Hạ Diệp Chi: “Khi nào thì ba đến hả mẹ? Tối nay sao?”
Lúc ở nhà, Mạc Đình Kiên đến công ty thường tối mới về, chuyện này đã trở thành ký ức mặc định của Mạc Hạ: Bố thích xuất hiện vào buổi tối.
Hạ Diệp Chi ngẩn người, sau đó giải thích cho Mạc Hạ nghe: “Không, hôm nay ba không tới, ba bận công việc rồi.”
“Nhưng mà mẹ vừa mới nói cả gia đình phải cùng nhau đón giao thừa mà? Sao ba lại không tới?” Mạc Hạ mở to đôi mắt nhìn Hạ Diệp Chi với vẻ nghi ngờ.
Hạ Diệp Chi im lặng trong giây lát, cô phải giải thích thế nào với Mạc Hạ rằng cô và Mạc Đình Kiên đã không sống cùng nhau nữa rồi.
“Vì một số nguyên nhân nên ba mẹ không sống cùng nhau nữa, mẹ và ba con không phải là người một nhà nữa rồi.” Hạ Diệp Chi cố gắng dùng những câu từ đơn giản nhất để giải thích cho Mạc Hạ.
Đôi lông mày nhỏ xíu của Mạc Hạ nhíu lại, cô bé nghĩ một lúc rồi nói: “Tại sao lại không phải là người một nhà nữa? Chẳng lẽ ba không còn là ba của con nữa sao?”
Hạ Diệp Chi cười lắc đầu: “Ba và con đương nhiên là người một nhà, mẹ vừa nói là mẹ và ba không còn là người một nhà nữa.”
Mạc Hạ gật đầu như hiểu như không.
Hạ Diệp Chi tưởng cô bé đã hiểu và cũng đã chấp nhận cách nói này của cô rồi.
Nhưng chưa được bao lâu, Mạc Hạ lại đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Hạ Diệp Chi: “Nhưng ba yêu mẹ mà.”
“Sao?” Hạ Diệp Chi không ngờ Mạc Hạ lại biết nói ra câu này.
“Trong phim, ba luôn yêu mẹ.”
Hạ Diệp Chi nhớ lại có một khoảng thời gian Mạc Hạ thích xem một bộ phim hoạt hình trong nước.
Trong phim thường xuyên xuất hiện lời thoại “ba yêu mẹ”.
Hạ Diệp Chi còn chưa biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào thì Mạc Hạ đã hỏi tiếp: “Ba không yêu mẹ nữa sao? Cho nên ba mẹ mới không còn là người một nhà nữa.”
Hạ Diệp Chi mở miệng nhưng nhất thời không biết phải nói gì mới được.
Dường như Mạc Hạ nói không hề sai.
Thế giới của trẻ con rất đơn giản, sự lý giải của chúng đối với sự vật cũng rất giản đơn.
Đúng và sai, đen và trắng.
“Đúng vậy, con…” Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời nói của Hạ Diệp Chi.
Ánh mắt của Mạc Hạ sáng lấp lánh, cô bé nhìn mẹ nở nụ cười: “Là ba tới!”
Nói xong, cô bé nhảy xuống ghế chạy ra ngoài muốn đi mở cửa.
“Hạ Hạ, chậm thôi.” Hạ Diệp Chi vội vàng đi theo, sợ cô bé chạy nhanh quá sẽ ngã.
Mạc Hạ chạy đến cửa, vô cùng cố gắng kiễng chân lên mới chạm được đến tay nắm cửa. Cô bé dùng sức vặn muốn mở cửa ra.
Hạ Diệp Chi đứng ở một bên nhìn, trong lòng có chút không nỡ.
Mạc Hạ chạy ra mở cửa vui vẻ như thế chắc là tưởng rằng Mạc Đình Kiên đến.
Nhưng người ngoài cửa, chắc chắn không thể nào là Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi không nỡ để Mạc Hạ thất vọng nhưng chỉ đành nhìn Mạc Hạ thất vọng.
Hạ Diệp Chi vặn nhẹ là đã có thể mở khoá cửa rồi. Thân hình bé nhỏ của Mạc Hạ gần như dính chặt lấy tay nắm cửa, mãi mới mở được cửa ra.
Khe cửa mở hé ra, Mạc Hạ đứng vững hai chân trên mặt đất rồi thò cái đầu nhỏ ra ngoài nhìn.
Nhưng cô còn chưa kịp bước lên phía trước thì đã thấy Mạc Hạ đứng sững tại chỗ rồi lập tức phấn khích gọi to: “Ba!”
Đầu óc của Hạ Diệp Chi nhất thời trống rỗng, là… Mạc Đình Kiên?
Sau khi Mạc Hạ gọi tiếng “ba” xong thì mở rộng cửa, nhào thẳng vào người đàn ông đang đứng bên ngoài, ôm chặt lấy chân anh.
Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, bất chợt trong đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện nhưng lại giống như chưa từng nghĩ gì, cứ đứng bất động tại chỗ.
Mạc Đình Kiên cúi người bế Mạc Hạ lên. Đôi tay của anh nâng Mạc Hạ lên giống như đang áng chừng cân nặng sau đó nở nụ cười không dễ nhận ra, giọng nói ấm áp của anh vang lên: “Lại mập lên rồi.”
Mạc Hạ sờ sờ khuôn mặt của Mạc Đình Kiên rồi nói như thật: “Ba gầy rồi.”
Lời Mạc Hạ nói ra, thật ra cũng là lời mà Hạ Diệp Chi muốn nói.
Mạc Đình Kiên có được tình yêu mới, đáng lẽ ra phải vui vẻ hạnh phúc mới đúng, sao lại gầy đi vậy?
Còn gầy hơn so với lần gặp trước.
Vốn là Mạc Đình Kiên đang cúi đầu nói chuyện với Mạc Hạ, nhưng lúc này lại ngước mắt nhìn Hạ Diệp Chi đang nhìn mình.
Một giây trước khi anh ngước mắt nhìn sang thì Hạ Diệp Chi đã cụp mắt che đi cảm xúc dưới đáy mắt rồi.
Cô lùi về sau một bước, đứng sang một bên, không không mặn không nhạt nói: “Vào nhà trước đã, bên ngoài lạnh.”
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi thật sâu rồi bế Mạc Hạ vào phòng.
Hạ Diệp Chi ở phía sau anh đóng cửa rồi đi theo,
Vào phòng, Mạc Hạ vùng vẫy trượt khỏi người Mạc Đình Kiên: “Con đang rửa rau đấy.”
Cô bé vừa nói vừa kéo Mạc Đình Kiên vào trong bếp.
Mạc Đình Kiên đi theo Mạc Hạ vào bếp thì nhìn thấy rau đang ở trong chậu nước và chiếc ghế nhỏ ngày trước đang đặt ở bên cạnh.
Trước đây anh từng sống ở đây một thời gian, cực kỳ quen thuộc với chỗ này của Hạ Diệp Chi.
“Mẹ rửa nhiều hơn con, ba đi giúp mẹ đi.” Mạc Hạ chỉ vào rau Hạ Diệp Chi chưa rửa xong.
Hạ Diệp Chi bước vào đúng lúc nghe thấy câu này, cô bước về phía trước hai bước, nhanh chóng đứng trước bồn nước, cản trở tầm nhìn của Mạc Đình Kiên: “Anh uống nước không?”
“Ừ.” Mạc Đình Kiên gật đầu.
“Vậy được, anh ra đây, em rót nước cho anh.” Hạ Diệp Chi quay đầu lại nói với Mạc Hạ: “Mẹ ra ngoài rót nước cho ba, con ngoan nhé, đừng làm ướt tay áo.”
Mạc Hạ mù mà mù mờ gật đầu: “Vâng.”
Hạ Diệp Chi rời khỏi bếp trước.
Cô đi đến phía trước cửa sổ cách rất xa nhà bếp, sau khi chắc chắn rằng Mạc Hạ không thể nhìn thấy chỗ này cũng không thể nghe thấy cô và Mạc Đình Kiên nói chuyện mới dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, nói với giọng lạnh lùng: “Anh đến làm gì?”
“Đón giao thừa.” Mạc Đình Kiên đứng trước mặt cô, giọng nói bình tĩnh, nhưng lại khiến cho cô bất giác cảm thấy rối bời.
“Chẳng phải ai có hẹn sao? Lúc này anh nên đón giao thừa cùng với Tô Miên mới đúng chứ đến chỗ tôi làm gì?” Vừa nói dứt lời, Hạ Diệp Chi đã hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Nói chuyện thì nói chuyện, sao phải nhắc đến Tô Miên làm gì không biết!
Chẳng lẽ là sợ Mạc Đình Kiên không biết cô quan tâm tình hình của anh hay sao
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng tâm trạng bị Mạc Đình Kiên cười nhạo rồi, nhưng dường như Mạc Đình Kiên không hề nghe thấy cô nhắc đến Tô Miên, lướt đến giữa câu rồi nói: “Tạm thời huỷ bỏ lịch trình, tới đón giao thừa với Hạ Hạ.”
Anh bỏ qua câu mà cô nhắc đến Tô Miên khiến Hạ Diệp Chi cảm thấy anh đang cho mình một đường lui.
Mặc dù cô không muốn Mạc Đình Kiên đón giao thừa ở đây nhưng anh đến khiến cho Hạ Hạ vui vẻ, anh muốn đón giao thừa với Hạ Hạ…