Hạ Diệp Chi dừng bước, quay đầu nhìn về phía bàn ăn.
Mạc Đình Kiên đưa lưng về phía cô, một mình ngồi trước bàn, ăn mỳ.
Bàn ăn không lớn nhưng cũng toát lên sự trống trải, tịch liêu.
Hạ Diệp Chi đứng yên đó một lát rồi đi về phía bàn ăn, ngồi xuống đối diện Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên dường như không ngờ rằng Hạ Diệp Chi sẽ đột nhiên quay lại, trên mặt để lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ hai giây đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày.
“Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Hạ Diệp Chi không định vòng vo với anh dù sao mối quan hệ của bọn họ hiện tại, gặp một lần ít một lần nên cũng không có gì phải lòng vòng cả.
Mạc Đình Kiên nhìn cô ý bảo cô hỏi đi.
“Hạ Hương Thảo đang ở đâu? Cô ta còn sống không?” Hạ Diệp Chi chú ý vẻ mặt Mạc Đình Kiên, muốn từ vẻ mặt anh đoán xem bây giờ Hạ Hương Thảo có phải vẫn còn sống hay không.
Mạc Đình Kiên không nói Hạ Hương Thảo ở đâu, cũng không nói cô ta còn sống hay đã chết mà vô cùng sắc bén hỏi một câu: “Người nhà họ Hạ đến tìm em?”
Hạ Diệp Chi có chút kinh hãi, cô chỉ hỏi chuyện Hạ Hương Thảo mà Mạc Đình Kiên đã nhanh chóng liên tưởng đến người nhà họ Hạ đến tìm cô rồi.
Dù cô biết Mạc Đình Kiên vẫn luôn rất thông minh nhưng không ngờ anh lại có thể nhạy bén đến mức độ này.
“Anh không nói thì thôi vậy.” Hạ Diệp Chi không định hỏi Mạc Đình Kiên nhiều, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã không còn quan hệ gì nữa rồi.
Mạc Đình Kiên không nhất thiết phải trả lời câu hỏi của cô, càng không có nghĩa vụ phải trả lời.
“Có thể chết rồi, cũng có thể sống không bằng chết.” Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi một cái thật sâu rồi cho cô hai câu lấp lửng.
Câu này nói rồi với chưa nói có gì khác nhau sao?
Hạ Diệp Chi mím môi, nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên không nói gì.
Mạc Đình Kiên cũng không nói gì nữa, chỉ chuyên tâm ăn bát mỳ trước mặt.
Bát mỳ rất nhanh đã thấy đáy, điều khiến Hạ Diệp Chi ngạc nhiên là Mạc Đình Kiên ăn xong lại tự cầm bát mình vào bếp rồi mở vòi nước…
Đến nước này rồi, Hạ Diệp Chi không tin là Mạc Đình Kiên lại sẽ tự rửa bát.
Chỉ đến khi Mạc Đình Kiên đặt bát dưới vòi nước, Hạ Diệp Chi mới dám khẳng định anh thật sự tự mình rửa bát.
Điều này khiến Hạ Diệp Chi vô cùng kinh ngạc.
Một cái bát, một đôi đũa, rất nhanh Mạc Đình Kiên đã rửa xong.
Anh xoay người đi ra thấy Hạ Diệp Chi vẫn đang ngồi trước bàn ăn bèn nói: “Dù sao ở đây cũng không có người làm, chuyện của mình phải tự giải quyết.”
Hạ Diệp Chi hơi nheo mắt lại, hừ nhẹ một tiếng.
Cô biết Mạc Đình Kiên sẽ nói câu này, vì trước đây Hạ Diệp Chi từng nói anh coi cô là người làm.
Hạ Diệp Chi lười phải quan tâm Mạc Đình Kiên nhưng anh lại như đột nhiên có hứng thú mà hỏi một câu: “Vì sao em phải nghe ngóng chuyện của Hạ Hương Thảo? Em thay người nhà họ Hạ hỏi hay bản thân em muốn biết?”
“Em tò mò không được sao?” Hạ Diệp Chi cau mày, trừng mắt nhìn Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên nhìn Hạ Diệp Chi một lúc rồi nói: “Bọn họ thật sự muốn tìm Hạ Hương Thảo như vậy, em lại không chút đề phòng nói cho họ. Hạ Hương Thảo ở trong tay anh, để bọn họ tới tìm anh.”
Mạc Đình Kiên để người nhà họ Hạ đến tìm anh?
Ăn mỳ ăn đến choáng váng luôn rồi à?
Mạc Đình Kiên vừa nói, Hạ Hương Thảo có thể đã chết cũng có thể sống không bằng chết.
Cũng tức là nói, khi đó ở nước M, Mạc Đình Kiên quả thực có cho người tra tấn Hạ Hương Thảo nhưng cuối cùng vẫn để lại một con đường sống.
“Anh muốn người nhà họ Hạ đến tìm anh thì tự đi mà nói với họ.” Bây giờ Hạ Diệp Chi không thể hiểu được Mạc Đình Kiên đang nghĩ gì cũng không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì.
Hạ Diệp Chi cảm thấy Mạc Đình Kiên nói câu này cũng thật sự quá nhàm chán.
Ngẫm nghĩ lại, Hạ Diệp Chi cảm thấy lúc này mình ở đây nói những lời vô nghĩa với Mạc Đình Kiên còn nhàm chán hơn.
Cô đứng dậy đẩy ghế ra đi về phòng.
Mạc Đình Kiên vẫn đứng đó, nhìn theo hướng Hạ Diệp Chi đi về phía phòng ngủ, ánh mắt dừng lại đó hai giây rồi thu lại tầm nhìn, ngồi xuống chiếc ghế mà cô vừa ngồi.
Anh quay đầu nhìn căn phòng một lượt sau đó lại cúi đầu xuống, không biết đang nghĩ gì.
…
Hạ Diệp Chi quay lại phòng vẫn luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, cho đến khi ngoài đó vọng lại tiếng Mạc Hạ cô mới đi ra.
Mạc Hạ vừa thấy cô liền gọi một tiếng: “Mẹ!”
Mạc Hạ vừa mới ngủ dậy không lâu vẫn chưa có tinh thần, cả người nhìn có vẻ uể oải.
Hạ Diệp Chi xoa đầu cô bé, đưa cô vào phòng tắm rửa mặt.
Bây giờ đã là chập tối, có thể bắt đầu chuẩn bị bữa tối rồi.
Hạ Diệp Chi bảo Mạc Hạ tự chơi ở phòng khách còn mình thì xoay người vào phòng bếp.
Chỉ là, cô vừa bước chân vào bếp, Mạc Đình Kiên đã lập tức theo sau.
Hạ Diệp Chi hơi nhíu mày: “Anh vào đây làm gì?”
“Có gì cần anh giúp không?” Mặt Mạc Đình Kiên thản nhiên, dáng vẻ nghiêm trang như thật sự muốn đến giúp.
“Không cần.” Hạ Diệp Chi lạnh lùng đáp một tiếng rồi không nhìn anh nữa.
Mạc Đình Kiên đi đến bên cạnh cô, một tay chống lên thành bếp, hơi nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô: “Bữa cơm tất niên là mọi người cùng nhau ăn, đương nhiên anh cũng phải góp một phần sức lực, nếu không lại có người nói…”
Hạ Diệp Chi đột nhiên ngẩng đầu, cắt ngang lời anh: “Anh đi rửa đĩa đi.”
Mạc Đình Kiên rõ ràng là đang bới lông tìm vết, còn nói quang minh chính đại như vậy.
Hạ Diệp Chi cảm thấy, Mạc Đình Kiên vẫn vì câu nói trước kia của cô, cô không phải người làm của anh nên luôn nghĩ cách bới lông tìm vết.
Mạc Đình Kiên chính là người nhỏ mọn như vậy đó.
Nhưng sau khi Mạc Đình Kiên nghe cô nói xong thì không nói gì nữa, thật sự ngoan ngoãn đi rửa đĩa.
Hạ Diệp Chi vừa ướp cá vừa quan sát Mạc Đình Kiên, phát hiện anh thật sự nghiêm túc rửa đĩa.
Hạ Diệp Chi thở phào một hơi, cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều.
Mạc Đình Kiên có lẽ thật sự chỉ vì Mạc Hạ nên mới đến chỗ cô ăn cơm tất niên mà thôi…
Sau đó hai người cũng không nói gì với nhau nữa.
Lúc Hạ Diệp Chi nấu cơm, Mạc Đình Kiên ở bên cạnh đưa đĩa, cô nói muốn thứ gì thì anh đưa cho cô thứ đó.
Hai người phối hợp rất ăn ý, không hề xảy ra chút sai sót nào.
Giống như đôi vợ chồng nhỏ bình thường.
Ý nghĩ này chỉ đột nhiên hiện lên trong đầu Hạ Diệp Chi, rất nhanh đã biến mất không còn.
Cho đến ngày hôm nay, trong lòng cô dù có nhiều ý niệm hơn nữa thì cũng đã sớm bị hiện thực trước mặt dập tắt một chút cũng không còn thừa.
Bữa cơm tất niên rất phong phú, bày ra đầy một bàn lớn.
Hạ Diệp Chi còn vô cùng hào hứng mà chụp lại bàn ăn rồi đăng lên Facebook.
Trước đó Tần Thủy San đã nói với cô, bảo cô có thể kinh doanh Facebook của mình một chút để kéo gần khoảng cách với người hâm mộ.
Sau khi ‘Mất thành’ của Hạ Diệp Chi được phát sóng đã thu hút một lượng người hâm mộ lớn, lượng antifan và fan chân ái đã đều nhau.
Được người khen, cũng bị người chê.
Hạ Diệp Chi vừa đăng lên Facebook đã có người bình luận.
ID người này rất bình thường, là “Yêu Chi”, bình luận cũng chỉ đơn giản bốn chữ: “Giao thừa vui vẻ.”
Hạ Diệp Chi trả lời một câu: “Bạn cũng vậy nhé.”
Mạc Hạ níu tay cô: “Mẹ, ăn cơm không được chơi điện thoại.”
“Được, không chơi điện thoại.” Khi Hạ Diệp Chi đặt điện thoại xuống, lơ đãng ngước mắt thấy Mạc Đình Kiên phía đối diện cũng vừa buông điện thoại xuống.