Anh Boss Xấu Xa Trong Lời Đồn

Chương 690: Bà ngoại




Mạc Hạ nghiêng đầu nhìn Cố Tri Dân một chút rồi mới gọi: “Chú Cố.”
“Aiz!” Cố Tri Dân bị con bé gọi đến tim cũng mềm nhũn: “Muốn ăn gì cứ việc gọi, chú còn có việc, lát nữa sẽ đến chơi với cháu.”
Anh ta nói xong còn giơ tay lên muốn đập tay với Mạc Hạ.
Mạc Hạ cũng cho anh ta mặt mũi bèn đưa bàn tay nhỏ bé ra đập tay với Cố Tri Dân, bàn tay bé xíu còn chưa bằng một nửa bàn tay Cố Tri Dân.
Hạ Diệp Chi đứng bên cạnh nhìn động tác của Mạc Hạ và Cố Tri Dân.
Gần đây Mạc Hạ càng ngày càng cởi mở, nói cũng nhiều hơn, đây là một chuyện tốt.
Cố Tri Dân chơi với Mạc Hạ xong mới đứng dậy nhìn Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, để anh cho người chuẩn bị phòng riêng tốt một chút cho em.”
“Không cần đâu, tôi ngồi phòng khách cũng được, anh giúp tôi chọn một bàn cạnh cửa sổ là được rồi.” Vị trí địa lý của Kim Hải rất tốt, phong cảnh vị trí cạnh cửa sổ của nhà hàng không tệ.
Hơn nữa, cô đưa Mạc Hạ đến ăn cơm cứ ngồi mãi trong phòng riêng cũng không có ý nghĩa.
“Cũng được.” Cố Tri Dân gật đầu.
Mấy ngày năm mới này, người đến nhà hàng ăn uống rất nhiều, càng huống hồ bình thường Kim Hải cũng đã thường xuyên kín chỗ.
Cố Tri Dân tìm quản lý nhà hàng, cùng hai mẹ con Hạ Diệp Chi chờ tới khi có vị trí trống mới dẫn hai người tới đó.
“Cảm ơn.” Hạ Diệp Chi cảm ơn sự quan tâm của Cố Tri Dân.
“Em không cần khách sáo với anh.” Cố Tri Dân hơi thở dài, nhìn Mạc Hạ rồi nói nhỏ với Hạ Diệp Chi: “Mặc dù bây giờ em không ở với Đình Kiên nhưng chúng ta vẫn là bạn bè, có chuyện gì cứ nói một câu là được.”
Trước kia Cố Tri Dân khách sáo với Hạ Diệp Chi quả thực là vì mối quan hệ với Mạc Đình Kiên.
Nhưng bọn họ quen nhau đã vài năm, bây giờ Cố Tri Dân cũng thật sự coi Hạ Diệp Chi là bạn.
Cho dù Hạ Diệp Chi không phải vợ Mạc Đình Kiên, không phải bạn thân Thẩm Lệ nữa, anh ta cũng vẫn quan tâm Hạ Diệp Chi.
Điều này với Cố Tri Dân mà nói, là đạo nghĩa làm người.
Hạ Diệp Chi gật đầu: “Được.”
Cố Tri Dân cười, quay đầu cười thật tươi với Mạc Hạ: “Hạ Hạ, hôn chú một cái nào.”
Mạc Hạ chớp mắt, nghiêm trang nói: “Mẹ nói không được tùy tiên hôn con trai, chú có đẹp trai thì cũng không được.”
“Ha ha ha…” Cố Tri Dân bị Mạc Hạ chọc vui vẻ, cười không dứt: “Được rồi, không hôn không hôn, chú đi đây.”
Hạ Diệp Chi nhìn Cố Tri Dân đi xa rồi mới quay đầu nhìn Mạc Hạ: “Con cảm thấy chú Cố rất đẹp trai à?”
Cô biết Mạc Hạ có lúc rất biết nhìn mặt mũi, khi cô bé nhìn thấy Thẩm Lệ còn không ngừng gọi dì xinh đẹp.
Mạc Hạ mím môi, nhăn mặt nghiêm túc suy nghĩ sau đó mới gật đầu khẳng định: “Đẹp trai.”
Nhưng cô bé lại lập tức bổ sung một câu: “Nhưng không đẹp bằng ba.”
“Hạ Hạ cảm thấy ba rất đẹp trai sao?” Hạ Diệp Chi thực ra chưa từng hỏi xem trong lòng Mạc Hạ, Mạc Đình Kiên là người như thế nào.
“Ba đẹp trai, ba đẹp trai nhất.” Mạc Hạ cười hì hì, còn không quên bổ sung thêm một câu: “Mẹ cũng xinh nhất.”
Cũng không biết học ai mà miệng lại ngọt như thế.
Hạ Diệp Chi ngừng cười, cầm thực đơn lên gọi món.
Khi đợi đồ ăn, Mạc Hạ liền ghé vào cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vừa nhìn vừa chỉ tay hỏi Hạ Diệp Chi đó là gì.
Hạ Diệp Chi kiên nhẫn trả lời từng câu.
Nhưng sự xuất hiện của một người đã phá vỡ thời khắc ấm áp này.
“Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy giọng nói này, không tự giác cau mày.
Cô quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Thanh Hà mặc áo khoác xanh dương đi tới.
Sắc mặt Hạ Diệp Chi trong nháy mắt trầm xuống, cô chỉ nhìn lướt qua Tiêu Thanh Hà rồi đưa tay kéo Mạc Hạ ngồi xuống bên cạnh.
Mạc Hạ khi nghe thấy Tiêu Thanh Hà gọi ‘Diệp Chi’ cũng đã tò mò quay đầu nhìn bà ta.
Ánh mắt Tiêu Thanh Hà dừng trên người Mạc Hạ, cô bé trước mặt môi hồng răng trắng, xinh xắn đáng yêu, vừa nhìn liền cho người khác một cảm giác không giống những đứa bé nhà bình thường.
Đột nhiên bà nhớ lại năm mới trước kia khi nhìn thấy Hạ Diệp Chi ở siêu thị, cô cũng dắt theo một đứa bé.
Khi ấy Tiêu Thanh Hà cảm thấy đứa bé này nhìn rất quen, bây giờ nhìn chính diện bà đã biết vì sao đứa bé này lại quen như vậy.
Vì cô bé này rất giống Mạc Đình Kiên!
Mạc Đình Kiên tuy là đàn ông nhưng ngũ quan lại gần như hoàn mỹ, là vẻ anh tuấn hiếm có. Mạc Hạ là bé gái nhưng mặt mũi lại rất giống Mạc Đình Kiên, đặc biệt là đôi mắt kia.
Sau khi Tiêu Thanh Hà biết đứa bé này có lẽ là con gái Mạc Đình Kiên thì kinh ngạc trừng lớn mắt: “Con bé…”
“Bà Hạ nếu như không có chuyện gì thì mời lập tức rời đi, đừng quấy rầy chúng tôi ăn cơm.” Hạ Diệp Chi lo lắng sẽ dọa đến Mạc Hạ nên đã tận lực cố gắng nói bình thường nhất có thể.
Lời Tiêu Thanh Hà bị Hạ Diệp Chi cắt ngang, bà ta cũng không tức giận mà còn bắt đầu truy hỏi không ngừng: “Diệp Chi, con bé thật sự là… con gái con đó à?”
Mạc Hạ vô cùng nhạy bén, cô bé cảm nhận được bầu không khí giữa Hạ Diệp Chi và Tiêu Thanh Hà có gì đó không thích hợp nên tím lấy quần áo Hạ Diệp Chi, vẻ mặt đề phòng nhìn Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi cảm nhận được động tác nhỏ đó của Mạc Hạ, sắc mặt lạnh đi, lập tức gọi nhân viên phục vụ đi qua lại: “Chào anh, phiền anh giúp tôi đưa người phụ nữ này đi được không? Tôi không quen bà ta, bà ta ở đây quấy rầy chúng tôi dùng bữa.”
Ban nãy trước khi Cố Tri Dân đi đã cố ý dặn dò bọn họ chăm sóc tốt cho Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ nên nhân viên phục vụ nào dám chậm trễ.
Anh ta nghiêng người, làm một tư thế mời: “Mời bà rời khỏi đây, đừng quầy rầy khách khác.”
Sắc mặt Tiêu Thanh Hà khẽ biến nhưng nhanh chóng phản ứng lại, giả vờ tức giận nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, đừng cáu kỉnh nữa, như vậy sẽ chỉ khiến người khác chê cười thôi.”
Bà ta nói xong còn quay đầu kiêu căng nhìn nhân viên phục vụ: “Ngại quá, thực ra nó là con gái tôi, chỉ là đang cáu kỉnh với tôi mà thôi. Đây là chuyện gia đình chúng tôi, các người đừng quan tâm.”
Nhân viên phục vụ nhìn Tiêu Thanh Hà lại nhìn Hạ Diệp Chi, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.
Mạc Hạ mờ mịt nhưng lại nghe được ba chữ ‘con gái tôi’.
Trong phim hoạt hình có nói, mẹ của mẹ là bà ngoại.
Mạ Hạ tò mò nhìn Tiêu Thanh Hà, thử thăm dò gọi: “Bà ngoại?”
Tiếng ‘bà ngoại’ này đã thu hút sự chú ý của cả Hạ Diệp Chi và Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi cảm thấy mình quá sơ suất rồi, vài tháng nữa thôi là Mạc Hạ tròn bốn tuổi, đứa bé ba tuổi đã bắt đầu có khả năng ghi nhớ sự việc, cô bé đã hiểu rất nhiều điều rồi.
Quan hệ gia đình đơn giản, Mạc Hạ đều biết.
Nhưng Hạ Diệp Chi không muốn Mạ Hạ biết quan hệ gia đình loạn cào cào bên nhà họ Hạ.
Tiêu Thanh Hà nghe thấy tiếng ‘bà ngoại’, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói chuyện với nhân viên phục vụ cũng càng thêm có khí thế: “Nghe thấy chưa, con bé gọi tôi là bà ngoại.”
Hạ Diệp Chi không muốn khiến cảnh tượng quá khó coi cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ nữa bèn nói với anh ta: “Làm phiền anh rồi, anh đi làm việc đi.”
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.