Phục vụ vừa rời đi, Hạ Diệp Chi vẫn chưa lên tiếng, Tiêu Thanh Hà ngồi xuống đối diện Hạ Diệp Chi.
Tiêu Thanh Hà nhìn chằm chằm vào Mạc Hạ, mắt sáng lên, vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Cháu tên là gì thế?”
Mạc Hạ hiếu kì, ánh mắt con bé cũng dừng lại trên người Tiêu Thanh Hà, nói: “Mạc Hạ.”
“Mạc Hạ?” Tiêu Thanh Hà lẩm nhẩm cái tên này, không biết là chữ nào trong Mạc Hạ.
Nhưng, Tiêu Thanh Hà cũng chả muốn biết là hai chữ nào, bà cười cười, cố gắng khiến cho bản thân mình có cảm giác dễ gần một chút: “Cháu rất giống ba cháu, thật là đáng yêu.”
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn Tiêu Thanh Hà, cô ghê tởm bà ta đến tận đỉnh điểm.
Tiêu Thanh Hà chết cũng không chịu rời khỏi nơi đây, nếu cô đuổi Tiêu Thanh Hà đi, nhất định sẽ cãi nhau với bà ta.
Cô không muốn lại ở trước mặt Mạc Hạ lộ ra dáng vẻ xấu xí của mình, cũng không nhất thiết phải vì Tiêu Thanh Hà mà làm hình ảnh bản thân xấu đi, bà ta không xứng.
“Cảm ơn.” Mạc Hạ ngoãn ngõan nói cảm ơn, con bé ở trước mặt người ngoài lễ phép.
Hạ Diệp Chi không nói câu nào, Mạc Hạ quay đầu hiếu kì nhìn cô, giống như là cảm thấy rất kì lạ sao Hạ Diệp Chi không nói chuyện với Tiêu Thanh Hà.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Hạ cười, nói: “Ăn cơm trước đi.”
Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh Hà: “Số điện thoại của bà là bao nhiêu, tôi vẫn chưa có số của bà.”
Tiêu Thanh Hà nhất thời kinh ngạc, có chút không dám tin hỏi: “Con muốn biết số điện thoại của mẹ?”
“Phải, là số điện thoại của bà.” Cho dù khi nói Hạ Diệp Chi không có biểu tình gì, nhìn không ra có chút vui mừng nào, nhưng Tiêu Thanh Hà vẫn vô cùng vui mừng.
Hạ Diệp Chi cư nhiên lại muốn biết số điện thoại của bà, là vì lúc nãy Mạc Hạ gọi bà là bà ngoại, nên Hạ Diệp Chi cuối cùng đã nghĩ thông rồi không tính toàn với bà chuyện trước kia nữa sao?
“Được, con đọc số điện thoại của con cho mẹ, mẹ gọi qua cho con…” Tiêu Thanh Hà lấy điện thoại ra vui mừng đến phát run.
Hạ Diệp Chi lạnh lùng nhìn vào điện thoại, lạnh lùng nói: “Không phải bà đã biết số điện thoại của tôi rồi à.”
Cô cũng có chút hiếu kì, Tiêu Thanh Hà sao lại biết được số điện thoại của cô.
Tiêu Thanh Hà nghe cô nói như vậy, mới vỗ vỗ đầu mình: “Haizzz, đúng vậy! Mẹ có số của con, mẹ quả thực là hồ đồ rồi.”
Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm nữa.
Tiêu Thanh Hà rất nhanh tìm được số Hạ Diệp Chi, gọi qua cho cô, còn giục Hạ Diệp Chi lưu số điện thoai của bà lại.
Hạ Diệp Chi dưới ánh mắt mong đợi của Tiêu Thanh Hà, cô lấy điện thoại ra, tìm thấy số điện thoại của Tiêu Thanh Hà, liền soạn một tin nhắn gửi cho bà ta.
Tiêu Thanh Hà nhìn thấy chuông báo tin nhắn thì đơ ra một lúc, Hạ Diệp Chi đứng ngay đối diện bà ta,còn gửi tin nhắn cho bà ta làm gì?
Bà ta có chút khó hiểu nhìn Hạ Diệp Chi: “Con gửi cái gì thế…?”
Hạ Diệp Chi không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nói: “Bà tự xem không phải là sẽ biết sao.”
Tiêu Thanh Hà lại nhìn Hạ Diệp chi một cái, mới mở tin nhắn mà cô gửi cho bà ta.
“Nếu muốn biết tin tức của Hạ Hương Thảo thì từ giây phút này trở đi cho đến khi bà rời khỏi đây đừng nói thêm lời nào nữa, cũng không được đem chuyện của Mạc Hạ nói ra ngoài, bằng không thì hãy đợi nhặt xác Hạ Hương Thảo đi.”
Tiêu Thanh Hà nhìn thấy nội dung tin nhắn thì biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch: “Con biết…”
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hạ Diệp Chi, Tiêu Thanh Hà lập tức ngậm miệng, không tiếp tục nói nữa.
Tiêu Thanh Hà cúi đầu, nhắn cho Hạ Diệp Chi một tin: “Con biết tin tức của Hương Thảo sao?”
Hạ Diệp Chi nhìn thấy mấy chữ này, môi nhếch lên một nụ cười.
Chỉ là nụ cười không hề đạt tới đáy mắt, thậm chí nụ cười còn có chút lạnh lẽo.
Tiêu Thanh Hà không biết sao cô lại cười như vậy, không đợi được lại nhắn cho cô một tin: “Có phải con có tin tức của con bé.”
Hạ Diệp Chi bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn Mạc Hạ.
Lúc nãy cô gắp cho Mạc Hạ hai cái cánh gà, Mạc Hạ lúc này đang gặm cánh gà, khắp mồm đều là dầu.
Cảm giác Hạ Diệp Chi đang nhìn, con bé đưa cho cô cái cánh gà chưa kịp ăn: “Mẹ ăn đi.”
Hạ Diệp Chi dịu dàng nói: “Mẹ không thích ăn cái này, con ăn đi.”
Mạc Hạ thích nhất là ăn cánh gà, vừa nghe thấy Hạ Diệp Chi nói không ăn, con bé liền đưa nốt cái còn lại nhét vào mồm.
Tiêu Thanh Hà ngồi đối diện nhìn Hạ Diệp Chi không trả lời tin nhắn của bà, lại xem Mạc Hạ ăn cơm, bà càng gấp gáp, muốn hỏi nhưng lại sợ Hạ Diệp Chi làm gì bất lợi với Hạ Hương Thảo, chỉ đành tiếp tục im lặng gửi tin nhắn cho Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi thấy điện thoại rung nhưng cũng không nhìn lấy một lần.
Mạc Hạ thấy vậy liền nhắc cô: “Mẹ có điện thoại kìa.”
Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại, tắt âm, quay sang nói với Mạc Hạ: “Người ta gọi nhầm đó.”
Mạc Hạ gật gật đầu tiếp tục ăn cánh gà.
Hạ Diệp Chi lúc này mới quay sang nhìn Tiêu Thanh Hà, ánh mắt rét lạnh khiến Tiêu Thanh Hà phát run.
Cô cố ý lấy Hạ Hương Thảo ra để uy hiếp Tiêu Thanh Hà, nhưng cũng không ngờ đến bà ta lại gấp gáp như vậy, toàn bộ sự chú ý của bà ta lúc này đều là tin tức của Hạ Hương Thảo, không hề để tâm chút nà đến Mạc Hạ nữa.
Hạ Diệp Chi tuy sớm biết Tiêu Thanh Hà là người như thế nào, nhưng lúc thấy bà ta dịu dàng quan tâm đến Mạc Hạ, cô vẫn có chút mong đợi.
Mong đợi Tiêu Thanh Hà có thể thay đổi, hi vọng cho dù bà ta không thích cô cũng sẽ thân thiết với Mạc Hạ.
Nhưng thực tế đã chứng minh, Hạ Diệp Chi cô nghĩ quá nhiều rồi.
Tiêu Thanh Hà trước đây không thích Hạ Diệp Chi, bây giờ bà ta cũng sẽ không thích Mạc Hạ y như vậy.
Hơn hai mươi năm nay đều như vậy, có lẽ Tiêu Thanh Hà cả đời này cũng sẽ không thay đổi.
Chỉ vì Hạ Diệp Chi nghe thấy Mạc Hạ gọi Tiêu Thanh Hà một tiếng “bà ngoại” nên cô mới có hành động như vậy.
Cô mới cố ý nhắn cho bà ta tin nhắn như vậy để thử bà ta.
Tiêu Thanh Hà quả nhiên không làm cô thất vọng, bà ta vẫn Tiêu Thanh Hà mà cô biết, là Mạc Phu nhân của Hạ Hương Thảo, là Tiêu Thanh Hà chỉ quan tâm tới con gái riêng của chồng.
Nhưng bà ta vĩnh viễn không phải là mẹ của Hạ Diệp Chi cô nữa.
Sau đó, Hạ Diệp Chi cũng không để tâm đến Tiêu Thanh Hà nữa, Tiêu Thanh Hà tuy gấp gáp muốn biết tin tức của Hạ Hương Thảo, nhưng lời của Hạ Diệp Chi khiến cho bà ta không dám kích động.
Bà ta thực sự sợ Hạ Hương Thảo xảy ra chuyện, cho nên không dám khinh suất, từ lúc Hạ Diệp Chi nói câu đó cho đến lúc cô và Mạc Hạ ăn cơm xong, bà ta đều không ho he lấy một câu.
Lúc Hạ Diệp Chi đem Mạc Hạ đi thanh toán, lại đúng lúc gặp Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân đi lên trước Mạc Hạ: “Chú đưa con đi chơi có được không? Chú có rất nhiều thứ hay ho!”
Hạ Diệp Chi nhìn Tiêu Thanh Hà cách đó không xa, biết Tiêu Thanh Hà sẽ không chịu từ bỏ, liền bảo Cố Tri Dân đem Mạc Hạ đi chơi.
Cũng không cần nhiều lời, Cố Tri Dân đã nhanh chân đem Mạc Hạ đi, Hạ Diệp Chi vừa cầm lấy đơn thanh toán, Tiêu Thanh Hà đã đi qua chỗ cô.
“Diệp Chi, con nói cho mẹ biết, Hạ Hương Thảo sao rồi, con bé rốt cuộc ở đâu?” Tiêu Thanh Hà thấp giọng khẩn cầu: “Hương Thảo tuy làm ra nhiều chuyện không hay, nhưng con bé nói cho cùng cũng ta một tay mẹ nuôi lớn, chỉ là nhất thời đi sai đường mà thôi.”