Mạc Đình kiên nhìn Mạc Hạ một cái, sắc mặt còn lạnh hơn lúc mới vào: “Tôi ăn rồi.”
Hạ Diệp Chi nhíu nhíu mày, cô lúc nào chọc giận anh rồi? Bày bộ mặt đó ra làm gì?
Hạ Diệp Chi không nói gì, đem bát của mình vào bếp.
Mạc Hạ rất thích ăn cơm, mỗi lần ăn cơm thì đặc biệt chăm chú, cho dù Mạc Đình Kiên ở bên cạnh, con bé cũng không bị ảnh hưởng, ngoan ngoãn ăn cơm.
Mạc Đình Kiên ngồi bên cạnh nhìn Mạc Hạ ăn.
Tay anh đặt lên bàn, ngồi thẳng người, nhìn rất chuyên chú.
Mạc Hạ ăn rât nhanh, con bé nhảy xuống ghế, đem bát của mình vào phòng bếp: “Mẹ, con ăn xong rồi.”
Hạ Diệp Chi cầm lấy bát, Mạc Hạ liền chạy ra ngoại, chạy ra phòng bếp nói với Mạc Đình Kiên.
Hạ Diệp Chi nhìn một cái sau đó thu hồi ánh mắt.
Cô phải học quen dần với chuyện này, cũng phải học cách đối diện với chuyện này.
Đợi khi có cơ hội nhất định phải nói chuyện với Mạc Đình Kiên về việc nuôi dưỡng Mạc Hạ.
Nếu sau này Mạc Đình Kiên thật sự….kết hôn với Tô Miên, vậy thì Tô Miên chắc chắn sẽ không đối tốt với Mạc Hạ.
Cho nên chuyện này phải nói rõ.
Hạ Diệp Chi nghĩ đến xuất thần, rửa đến mấy lần mà vẫn tiếp tục rửa.
“Rửa một cái bát hết tận mười phút đồng hồ, với hiệu suất làm việc của cô, sao có thể hoàn thành 《Thất thành 2》 trước tết đây?
Giọng Mạc Đình Kiên ở đằng sau vang lên.
Sau khi chia tay, Hạ Diệp Chi không nghe nổi những lời mà Mạc Đình Kiên thốt ra với cô như vậy.
Cô quay đầu, không biểu cảm gì nhìn Mạc Đình Kiên, lại nghĩ đến Mạc thị bây giờ là kim chủ của đoàn làm phim 《Thất thành 2》, liền đem những lời định nói nuốt xuống.
“Cảm ơn Mạc tiên sinh công nhận năng lực làm việc của tôi, hiệu suất sinh hoạt của tôi không dám làm Ngài bận tâm, chúng ta cũng không phải là sống cùng nhau.”
Hạ Diệp chi cười nói, sắc mặt Mạc Đình Kiên càng khó coi.
Hạ Diệp Chi rón rén hít một hơi, định đi qua Mạc Đình Kiên.
Chỉ là, khi cô định đi qua mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên liền giữ cổ tay cô lại.
Hạ Diệp Chi nhíu ày, muốn vùng ra, nhưng cô có giãy dụa thế nào cũng không giãy ra khỏi bàn tay ạ.
“Anh lại định làm cái gì? Bỏ tay ra!” Hạ Diệp Chi vì sợ Mạc Hạ ở ngoài nghe thấy nên không dám to tiếng với anh.
Nhưng Mạc Đình Kiên không những không buông lỏng tay ra mà còn nắm chặt hơn đem cô ôm vào lòng.
Hạ Diệp Chi giật mình, cảnh cáo gọi tên anh: “Mạc Đình Kiên!”
Cô bị Mạc Đình Kiên ôm chặt vào lòng không động đậy được.
Mạc Đình Kiên, anh tuấn bức người, manh theo khí thế đầy mình, ánh mắt anh phức tạp kiến Mạc Hạ không nhìn rõ tâm tư anh.
Mạc Hạ bị tia phức tạp trong ánh mắt anh đánh động, trong lòng cô rất rõ, lúc này cô nên đẩy anh ra mới phải.
Nhưng cô lại như bị mê hoặc không dẩy anh ra.
Hai người cứ như vậy một hồi lâu, đột nhiên Mạc Đình Kiên cúi đầu hôn cô.
Hạ Diệp Chi thất kinh: “Anh…ưm…”
Cô mắng anh, thuận tiện để lưỡi anh chui vào.
Mạc Đình Kiên hôn cô, khiến cô triệt để mất hết lí trí, giống như người đi trên sa mạc gặp được hồ nước vậy.
Càng hôn càng sâu, càng hôn càng dùng lực.
Mạc Đình Kiên hôn cô càng sâu, cô lại càng tỉnh táo.
Càng tỉnh táo, trái tim cô càng nguội lạnh.
Trên phương diện thể lực, nam nhân bao giờ cũng chiếm ưu thế. Hạ Diệp Chi không đẩy nổi anh, chỉ có thể bị ép tiếp nhận.
Cho đến khi môi cô bị anh hôn sắp không còn cảm giác, Mạc Đình Kiên mới dừng lại, đem cô ôm vào lòng.
Không biết tại sao, Hạ Diệp Chi lúc được anh ôm vào lòng lại cảm thấy yếu đuối.
Sự yêú đuối này đến từ phía Mạc Đình Kiên.
Hình như anh rất mệt.
Hạ Diệp Chi bị ý nghĩ của mình làm cho kinh sợ, đúng lúc này, Mạc Đình Kiên đẩy cô ra, rảo bước ra ngoài phòng bếp.
Ra phòng khách, Mạc Đình Kiên ôm lấy Mạc Hạ đang chơi đồ chơi, trực tiếp đi ra ngoài, không dừng lại.
Mạc Hạ đột nhiên bị bế lên, gấu bông trong tay rơi xuống, con bé bất mãn nói: “Gấu bông của con!”
Mạc Đình Kiên căn bản không để tâm đến lời con bé nói, ôm con bé ra ngoài.
Hạ Diệp Chi đuổi theo ra ngoài, nhưng không kịp chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa “sầm” một cái.
Cô nhìn vào cánh cửa, nghĩ đến cái ôm ban nãy của Mạc Đình Kiên.
Là cô có vấn đề? Hay Mạc Đình Kiên có vấn đề?
Mạc Đình Kiên lúc nãy đột nhiên vừa ôm vừa hôn cô, cô mới là người nên tức giận mới đúng, nhưng cảm giác đầu tiên của cô là Mạc Đình Kiên rất mệt mỏi rất cần cô.
A!
Hạ Diệp Chi tự cười nhạo bản thân, Mạc Đình Kiên tính tình bất định, người mà có thể khiến anh không vui chắc đếm trên đầu ngón tay mất.
Cho dù bây giờ anh rất cần ai đó, vậy thì chỉ có thể là Tô Miên, sao có thể là cô được cơ chứ?
Hạ Diệp Chi nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là không nhịn được gọi điện thoại cho Thời Dũng.
“Trợ lí Thời, anh có thời gian không, gặp tôi một lúc? Tôi có vài chuyện muốn nói với anh.”
Thời Dũng đương nhiên biết việc mà Hạ Diệp Chi muốn nói với anh có liên quan đến Mạc Đình Kiên.
Thời Dũng lập tức đáp: “Được ạ!”
…….
Hạ Diệp Chi hẹn Thời Dũng ở một quán cà phê.
Thời Dũng rất đúng giờ, đến giờ hẹn có mặt ở quán cà phê.
“Trợ lí Thời, hôm nay tôi hẹn anh ra đây, cũng không lòng vòng, tôi muốn hỏi một chút chuyện liên quan đến Mạc Đình Kiên.” Người thông minh nói chuyện chính là không cần lòng vòng.
Thời Dũng gật gật đầu, thành khẩn nói: “Hạ tiểu thư muốn hỏi gì cứ hỏi, tôi biết tuyệt đối sẽ không giấu cô.”
“Tôi muốn biết, Mạc Đình Kiên dạo này làm cái gì thế?”
Thời Dũng lóe lên kinh ngạc, có lẽ vì anh cảm thấy Hạ Diệp Chi hỏi vấn đề này hơi tùy ý.
“Dạo này thiếu gia ngoài việc của công ti, thỉnh thoảng tham gia các bữa tiệc, còn về cơ bản đều không có gì đặc biệt, sau đó là….”
Thời Dũng sắc mặt khó xử, giống như có những chuyện không biết nên mở miệng như thế nào.
Hạ Diệp Chi chủ động thay anh ta nói: “Sau đó đi đến chỗ hẹn với Tô Miên, đúng không?’
“…Dạ.” Thời Dũng cúi đầu, lúng túng.
Hạ Diệp Chi ngược lại rất tự nhiên: “Anh ta ở với Tô Miên, có vui không?”
“Lúc thiếu gia ở cùng với Tô Miên tiểu thư, tôi không có mặt nên không biết ạ.”
Thời Dũng tưởng Hạ Diệp Chi hỏi chuyện gì, hóa ra là hỏi về thiếu gia và Tô Miên tiểu thư
Tâm tư của Mạc Đình Kiên anh đoán không ra, tâm tư của Hạ Diệp Chi anh càng đoán không ra.