Lúc này Cố Tri Dân đã đánh tới mù quáng, làm sao còn nghe lọt tai lời nói của Hạ Diệp Chi nữa đây?
Hạ Diệp Chi muốn đi tới ngăn bọn họ lại, nhưng cô căn bản không tới gần được.
Cô giương mắt nhìn Tô Miên, hy vọng cô ta lên tiếng ngăn bọn họ lại, nhưng trên mặt Tô Miên lại hoàn toàn không có vẻ sốt ruột gì cả, ngược lại còn lộ ra vẻ đắc ý, dường như cô ta rất đắc ý việc Mạc Đình Kiên vì cô ta mà đánh nhau với Cố Tri Dân.
Cửa hàng trưởng đã dẫn người tới đây, bọn họ nhận ra Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân.
Một là chủ tịch điều hành của Mạc thị, một người khác là ông chủ của truyền thông Thịnh Hải. Hai người đều là nhân vật mà người bình thường không thể nào chọc nổi. Cửa hàng trưởng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể đứng ở bên cạnh khuyên nhủ nói: “Anh Mạc, anh Cố hai người đừng đánh nhau nữa!”
Có nhân viên phục vụ bước tới, nhỏ giọng nói bên tai cửa hàng trưởng: “Cửa hàng trưởng, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Hạ Diệp Chi cách bọn họ rất gần, cô nghe được lời nói của bọn họ.
Nếu cảnh sát đến, chuyện này làm lớn sẽ không có lợi cho Mạc Đình Kiên và Cố Tri Dân. Sau khi làm lớn chuyện, nói không chừng bọn họ thực sự không thể làm anh em được nữa.
Tình cảm nhiều năm của bọn họ không cần thiết làm ầm ĩ đến mức này.
Hạ Diệp Chi thấy không ai dám đi tới khuyên, nhếch khóe môi, xoay người lại cầm một tách cà phê trên bàn đập mạnh xuống đất.
Tách cà phê rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ “choang” cực lớn.
Cả quán cà phê yên tĩnh lại, vốn dĩ Mạc Đình Kiên vẫn còn đang đánh nhau với Cố Tri Dân bỗng hơi dừng động tác lại xoay người nhìn về phía Hạ Diệp Chi thế là liền bị Cố Tri Dân nhân cơ hội đạp một cước ngã trên đất.
Hạ Diệp Chi cũng hơi sửng sốt, thật ra cô đập cái ly là muốn dời đi sự chú ý của Cố Tri Dân, muốn lôi Cố Tri Dân ra. Mạc Đình Kiên làm việc rất tập trung, cho dù đang đánh nhau cũng sẽ không dễ dàng bị ảnh hưởng như vậy. Mà cho dù có bị ảnh hưởng cũng là nhìn về chỗ cái ly bị bể chứ không phải là nhìn cô.
Hơn nữa… trong ánh mắt của anh tựa hồ còn có một tia lo lắng…
Hạ Diệp Chi không có thời gian suy nghĩ nhiều, mắt thấy Cố Tri Dân muốn đánh tiếp, Hạ Diệp Chi ba chân bốn cẳng chạy tới, dùng sức kéo Cố Tri Dân ra.
Nửa bên mặt của Cố Tri Dân hơi đỏ lên, đã vậy còn sưng phù.
Anh thở hổn hển chỉ vào Mạc Đình Kiên: “Diệp Chi, cô kéo tôi làm gì? Hôm nay tôi phải đánh cho anh ta tỉnh lại. Mẹ nó! Tôi đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi!”
Hạ Diệp Chi kéo tay anh, nhỏ giọng nói với Cố Tri Dân: “Chuyện của anh và Mạc Đình Kiên tìm một chỗ giải quyết riêng là được rồi. Lẽ nào anh muốn làm lớn chuyện để ngày mai lên báo bị Lệ nhìn thấy sao?”
Vốn dĩ Cố Tri Dân vẫn không phục, nhưng sau khi nghe Hạ Diệp Chi nhắc tới Thẩm Lệ thì yên tĩnh lại, không còn giãy giụa muốn xông tới đánh nhau nữa.
“Đình Kiên, anh sao rồi?” Tô Miên kinh ngạc thốt lên một tiếng, bước tới đỡ Mạc Đình Kiên đứng lên.
Sắc mặt Mạc Đình Kiên trầm tĩnh, mặc dù khóe miệng hơi đỏ, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Anh đứng dậy thì đẩy Tô Miên ra.
Vẻ mặt Tô Miên thoạt nhìn cực kỳ đau lòng, Mạc Đình Kiên còn chưa nói chuyện, cô đã nổi giận đùng đùng nói: “Sao các người có thể như vậy được chứ? Đầu tiên vừa tới đã nói xấu tôi, bây giờ còn đánh Đình Kiên thành ra thế này, trong mắt các người còn có luật pháp nữa hay không? Các người cứ đợi thư của luật sư đi!”
Đối với sự uy hiếp của Tô Miên, Cố Tri Dân chỉ phì cười một tiếng nói: “Cô tên là Tô Miên phải không? Chờ đấy, sớm muộn gì ông đây cũng đánh gãy chân cô!”
“Diệp Chi, chúng ta đi!” Cố Tri Dân lại nhìn chằm chằm Mạc Đình Kiên sau đó xoay người rời đi.
Từ trước tới nay Tô Miên chưa từng bị người ta uy hiếp như vậy. Những người đàn ông xuất hiện bên cạnh cô ta, hoặc là quỳ gối dưới váy cô ta, hoặc là vô cùng nho nhã lễ độ, khách sáo với cô ta.
Cô tức giận đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, nhất thời nói không ra lời. Chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Hạ Diệp Chi và Cố Tri Dân rời đi.
Tô Miên quay đầu nhìn Mạc Đình Kiên, hơi oán giận nói: “Sao anh không nói lời nào hết vậy? Bọn họ đều đi cả rồi!”
Sự quyết tâm kia của Cố Tri Dân người ở chỗ này đều nhìn thấy, nhưng vẫn không ai dám ngăn anh lại.
Mạc Đình Kiên nhìn theo bọn họ rời rồi lại nhìn đến những người xung quanh, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lẽo, những người đứng xem kịch vui kia bị anh nhìn lướt qua như vậy đều nhao nhao quay đầu đi chỗ khác không dám nhìn nữa.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới nhìn thẳng Tô Miên, anh chỉ nhìn chằm chằm Tô Miên, ánh mắt thâm trầm nhưng không nói lời nào.
Tô Miên bị anh nhìn như thế cả người đều khó chịu, ánh mắt cô ta hơi né tránh nói: “Anh… sao anh lại nhìn em như thế?”
“Anh hỏi lại em một lần nữa, em đúng là không làm chuyện gì hết phải không?” Không giống với sự bình tĩnh lúc trước, giọng nói của Mạc Đình Kiên rất âm trầm.
Tô Miên hơi chần chờ trong giây lát, nhưng lập tức vẫn nói ra đáp án giống như lúc trước: “Em không có.”
Mạc Đình Kiên giật giật khóe môi, trong mắt rõ ràng xẹt lên vẻ nham hiểm, nhưng vừa mở miệng trong giọng nói lại vô cùng ôn hòa: “Anh biết rồi.”
Tô Miên cảm thấy Mạc Đình Kiên hơi kỳ lạ, nhưng nghe giọng nói ôn hòa của Mạc Đình Kiên thì cũng không suy nghĩ nhiều nữa. Cô hơi tủi thân nói: “Em đúng là không biết tại sao bọn họ lại muốn nói xấu em như vậy, có thể là cô Hạ hiểu lầm gì em rồi…”
Cô cố ý nói như vậy là khiến cho Mạc Đình Kiên cho rằng Hạ Diệp Chi cố ý nói xấu cô.
“Thật sao?” Mạc Đình Kiên không chắc chắn nói ra hai chữ này, sau đó quay đầu nhìn cửa hàng trưởng đang trốn ở một bên không dám lên tiếng nói: “Trợ lý của tôi sẽ đến đây bồi thường tổn thất cho quán cà phê của các người.”
Anh nói xong thì nhấc chân đi ra ngoài.
Tô Miên vội vã chạy theo, không vui nói: “Rõ ràng là Cố Tri Dân kia ra tay trước, tại sao anh phải bồi thường tổn thất. Em biết anh không quan tâm tới chút ít tiền này, nhưng cơn tức này sao có thể nuốt trôi chứ?”
Bước chân của Mạc Đình Kiên vừa dài vừa nhanh, Tô Miên chỉ có thể chạy bộ theo mới có thể đuổi kịp anh.
Anh kéo mở cửa xe ngồi xuống, mãi đến khi khởi động xe chạy đi xa anh cũng không để ý đến Tô Miên.
Tô Miên hơi lo lắng nghĩ có phải Mạc Đình Kiên đã biết mình làm gì rồi không?
Bên trong một chiếc xe màu đen ở chỗ đậu xe khác bên đường, Hạ Diệp Chi và Cố Tri Diễn ngồi bên trong nhìn xe của Mạc Đình Kiên chạy xa rồi mới hạ cửa sổ xe xuống.
Nắm đấm của Cố Tri Dân nện mạnh lên tay lái nói: “Diệp Chi, lúc nãy cô không nên cản tôi, cứ để tôi đánh chết tên ngốc Mạc Đình Kiên kia đi!”
Cố Tri Dân còn đang tức giận, nên những gì có thể nói được anh đều nói thẳng ra, ngay cả Mạc Đình Kiên cũng dám mắng.
Tuy Hạ Diệp Chi cũng hơi tức giận, nhưng vẫn tỉnh táo hơn Cố Tri Dân.
Cô nói xa xôi: “Anh có dám mắng như vậy trước mặt Mạc Đình Kiên không?”
Cố Tri Dân bị nghẹn họng, khóe miệng giật giật: “Diệp Chi, bây giờ chúng ta là chiến hữu trên cùng một trận tuyến, có chiến hữu nào đâm dao như cô không chứ? Bình thường cô bảo tôi mắng anh ta chắc chắn tôi sẽ không dám…”
Nói tới đây, anh hơi dừng lại, lắc đầu nói: “Nói đi nói lại, đời này tôi cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày tôi dám ra tay với Mạc Đình Kiên, còn đánh thắng anh ta nữa đấy.”
Trong giọng nói vẫn có thể nghe ra được cảm giác hơi tự hào, Hạ Diệp Chi nghe được chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
Nếu không phải trước đó khi cô đập cái ly, Mạc Đình Kiên mất tập trung trong giây lát thì Cố Tri Dân chắc chắn cũng không chiếm được thế thượng phong.