Thời Dũng lại gọi điện cho Hạ Diệp Chi, phát hiện không có người nghe, liền hiểu ra có gì đó không đúng.
Đang lúc anh định gọi điện cho Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên đã chủ động gọi đến hỏi tình hình rồi.
“Sao vẫn chưa về? Không đón được người?”
Nửa câu sau, ngữ khí của Mạc Đình Kiên rõ ràng lạnh đi vài phần.
“Không đón được, gọi mấy cuộc cho cô chủ cô ấy cũng không nhận, tôi
nghi rằng cô ấy đã sớm rời đi rồi, nếu không thì...” Xảy ra chuyện.
Ba từ sau anh không dám nói.
Một lúc lâu sau, Mạc Đình Kiên bên kia đầu điện thoại đè nén tức giận nói: “Vậy còn không nhanh đi tìm?”
“Vâng.”
Cúp máy, Mạc Đình Kiên lấy áo khoác rồi đi ra ngoài.
Sau khi lái một chiếc xe trong gara đi ra, anh mới có thời gian suy nghĩ.
Chuyện hôm nay Tiêu Thanh Hà đến tìm anh, chắc chắn sẽ mang đến đả kích không nhỏ cho Hạ Diệp Chi.
Tuy nhìn qua cô rất hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một con hổ giấy, anh hai ba cái là có thể bóp nát cô.
Khả năng xảy ra chuyện rất nhỏ, ngược lại khả năng trốn đi đau lòng càng lớn hơn chút.
Lúc này, điện thoại của anh vang lên.
Cúi đầu nhìn một cái, thấy là Cố Tri Dân gọi tới.
“Có chuyện gì?”
Giọng điệu của Cố Tri Dân vẫn cà lơ cà phát như cũ: “Giọng điệu của cậu kém thế, ăn thuốc nổ à?”
Mạc Đình Kiên lười nói chuyện với anh ta, trực tiếp cúp máy luôn.
Ở một góc trong quán bar ồn ào, Cố Tri Dân nhìn điện thoại bị cúp
máy, chậc chậc hai tiếng, lấy điện thoại chụp một bức Hạ Diệp Chi đang
ngồi đó không xa, gửi cho Mạc Đình Kiên.
Cúp máy của anh?
Mạc Đình Kiên lập tức sẽ phải chủ động gọi lại cho anh ta!
Quả nhiên, Mạc Đình Kiên nhanh chóng gọi tới, giọng nói lạnh đến vô tình: “Địa chỉ.”
“Đây là thay độ nhờ vả của cậu sao?” Cố Tri Dân khó được có cơ hội bắt chẹt Mạc Đình Kiên, cũng không muốn nói nhanh cho anh.
“Chỉ tiêu đi mở rộng nghiệp vụ ở Châu Phi vẫn còn chỗ.”
“Đệch!” Cố Tri Dân chửi một tiếng, liền nói địa chỉ quán bar cho Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên lần nào cũng lấy cái này ra uy hiếp anh ta, nhưng lần nào cũng có hiệu quả. Đam Mỹ Trọng Sinh
Bởi loại chuyện này Mạc Đình Kiên từng làm rồi, lúc trước bởi sự sơ ý của Cố Tri Dân mà gây ra hàng loạt rỏ rỉ, liền trực tiếp bị Mạc Đình
Kiên đuổi sang Châu Phi.
Trong từ điển của Mạc Đình Kiên, không có mấy chữ “nói chơi mà thôi”, trước nay đều là nói được làm được.
……
Trong quán bar.
Sau khi Hạ Diệp Chi uống hết bia trong cốc, vẫn chẳng có chút gì là say, thẳng thắn lấy thêm một cốc bia nữa.
Trời sinh tửu lượng tốt, không dễ uống say, lúc thường có thể nói đây là chuyện tốt, nhưng Hạ Diệp Chi bây giờ đến vì mua say.
Hạ Diệp Chi xinh đẹp xuất chúng, lại một mình một người, trước mặt
bày một chai bia, vừa thấy là biết tâm tình không tốt đến mua say, có
không ít đàn ông liên tục nhìn về chỗ cô, rục rịch.
Cuối cùng, có hai người đàn ông tiến lên nói chuyện tham dò.
“Người đẹp, một người sao?”
Hạ Diệp Chi liếc qua, hai người đàn ông này đều mặc vest, trông qua
dáng vẻ người tinh anh, cũng có chút khí chất, chức vị trong công ty hẳn là thuộc cán bộ cấp cao.
Hạ Diệp Chi không để ý họ, tự mình uống bia.
Không từ chối nghĩa là ngầm đồng ý.
Hai người đàn ông tự cho là hiểu đúng ý Hạ Diệp Chi, ngồi xuống bên cạnh cô.
Áo khoác trên người Hạ Diệp Chi đã cởi ra, bên trong mặc áo len bó,
vừa vặn bày ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp, khiến người ta them thuồng.
Hai người đàn ông ngồi bên cạnh nhìn đến lác mắt.
“Người đẹp, một người uống thì có gì vui, cùng nhau uống đi!”
Hạ Diệp Chi làm sao không nhìn ra được suy nghĩ của họ, nhếc miệng cười: “Được, cùng nhau uống, chơi gì thú vị đi.”
Người đàn ông hung phấn, hỏi cô: “Chơi gì?”
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu, giơ tay nâng cằm, thoạt nhìn phong tình yêu mị lại hơi ngây thơ: “Chơi xúc xắc.”
Hai người đàn ông vừa nghe, nhìn nhau cười, lộ ra nụ cười tự tin: “Được.”
Cô gái này còn muốn chơi xúc xắc với bọn họ? Chờ đến khi cô uống say, thì sẽ là bọn họ “chơi” cô.
Hai người đàn ông vốn hết sức tự tin, nhưng sau khi chơi liên tục vài ván, phát hiện ra bia trước mặt Hạ Diệp Chi chẳng hề uống ngụm nào, mà
bản thân bọn họ đã uống hết vài chai, trong bụng đầy bia, nghe người nói chuyện đã thấy vang vang.
Hạ Diệp Chi mặt cười vô tội: “Tửu lượng của mấy anh tốt thật đấy.”
Cô vừa nói vừa rót bia cho họ.
Cố Tri Dân ở một bên, lúc hai người đàn ông kia đến bắt chuyện liền
muốn đi đến đó, nhưng thấy dáng vẻ không hoảng không loạn của Hạ Diệp
Chi thì liền không nhúc nhích, dự định yên lăng theo dõi tình hình.
Mắt thấy hai người đàn ông kia sắp uống đến nằm sấp, mà bia trước mặt cô không đụng đến một ngụm, làm cho anh ta cũng cảm thấy ngứa tay muốn
đi lên chơi vài ván với Hạ Diệp Chi.
Vừa đúng lúc này, cửa quán bar vang lên một trận xôn xao.
Cố Tri Dân ngước mắt, liếc cái liền thấy Mạc Đình Kiên đi qua đây.
Mạc Đình Kiên dáng cao, khí chất bất phàm, độ nhận biết trong đám
đông là rất lớn, cứ như có thể phát sáng, liếc mắt có thể nhận ra.
Đèn trong quán bar mờ ám, anh ta không thấy rõ mặt của Mạc Đình Kiên, nhưng lại hơi có cảm giác tâm trạng của Mạc Đình Kiên không được tốt
đẹp cho lắm.
Cố Tri Dân thầm nghĩ không ổn, vội vàng đi về hướng Hạ Diệp Chi, muốn bổ cứu chút ít.
Nhưng, anh căn bản không đi nhanh bằng Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên vừa vào cửa liền nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Thấy vẻ mặt cô tràn đầy ý cười cùng người đàn ông khác cùng nhau uống rượu chơi xúc xắc, thoạt nhìn khá vui vẻ.
Hừ! Anh gấp đến lái xe như bay, cô trái lại hay rồi, vui vẻ chơi với đàn ông khác.
Hạ Diệp Chi quay lưng về phía cửa, tự nhiên là không thấy Mạc Đình
Kiên, chỉ là khi anh đến gần, hơi cảm thấy sau lưng có chút lạnh, hơi
thở quen thuộc dựa vào ngày càng gần, cô vô thức quay đầu lại.
Mạc Đình Kiên vừa lúc đến sau cô, Hạ Diệp Chi sửng sốt chút: “Sao anh lại đến đây?”
Hai người đàn ông đã uống đến nửa say, lại thấy có một người đàn ông đến, liền lên tiếng hỏi: “Ai đây?”
Hạ Diệp Chi quay sang nhìn họ, mặt nghiêm túc nói: “Em họ tôi, đẹp trai không, có rất nhiều cô gái theo đuổi đấy.”
Mạc Đình Kiên đen mặt, nhìn chai bia trống rỗng trước mặt cô, nhẩm tính cô uống bao nhiêu rồi.
Nói xong, cô lại giơ tay lên kéo tay “Mạc Gia Thành”: “Nhanh ngồi xuống đây!”
“Hạ Diệp Chi, về nhà!” Mạc Đình Kiên mặt lạnh như phủ một lớp băng, căng mặt, hiển nhiên là điềm báo đã tức giận.
“Không muốn về, không có nhà.” Hạ Diệp Chi cúi đầu, uống cạn chai bia trước mặt, nụ cười trên mặt lập tức thu lại, chỉ còn lại sự buồn bã.
Từ bé đã không nhận được tình yêu thương của bố mẹ, thật vật vả lớn
lên, cũng từng ao ước có thể tìm được người tâm đầu ý hợp xây dựng một
gia đình nhỏ tràn đầy hạnh phúc, nhưng lại bị mẹ đẩy đi gả cho Mạc Đình
Kiên thay Hạ Hương Thảo.
Cô có nhà nào chứ?
Cô không có.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, nhìn chằm chằm cô vài giây, môi giật giật,
cuối cùng cũng không nói ra lời an ủi gì, chỉ là trầm mặc ngồi xuống
cạnh cô: “Muốn uống, tôi uống cùng cô.”
Giọng nói của anh bình thường đã trầm thấp đầy từ tính, nhưng vào tai Hạ Diệp Chi, lại cảm thấy so với ngày thường nghe còn hay hơn.