Chú rể và cô dâu không ở đây, cuối cùng người chủ trì đại cục là Thời Dũng.
Thời Dũng rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những tình huống cấp bách này, xảy ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng Thời Dũng rất bình tĩnh sắp xếp mọi chuyện.
Những bàn khác đang nhỏ giọng bàn tán.
Chỉ có bàn Hạ Diệp Chi là yên tĩnh, mỗi người đều có tâm sự riêng.
Thẩm Lệ ăn chậm rãi, cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hạ Diệp Chi, nhưng bị vướng phải hoàn cảnh không thích hợp để lên tiếng, cho nên cô chỉ có thể ăn liên tục.
Cho dù hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, nhưng vì chủ nhân là Mạc Đình Kiên cho nên không ai dám đi trước.
Một lát sau, Thẩm Lệ thật sự không thể ăn được nữa, cô nhỏ giọng nói với Hạ Diệp Chi: “Chúng ta đi thôi!”
Hạ Diệp Chi gật đầu, cầm túi xách đi ra ngoài.
Hai cô là nhóm người đầu tiên bước ra ngoài.
Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ vừa đi, đương nhiên Cố Tri Dân cũng đi theo, Hạ Thời Yến và Lưu Chiến Hằng cũng không nói gì nhau, hai người đều đứng dậy rời đi.
Vừa bước ra ngoài, Thẩm Lệ đã không kịp chờ đợi hỏi Hạ Diệp Chi: “Rốt cuộc cậu lấy đoạn video này từ đâu vậy?”
“Tớ lấy từ nước ngoài.”
Hạ Diệp Chi trả lời rất ngắn gọn, Thẩm Lệ không hài lòng với câu trả lời này: “Cậu nói cụ thể hơn đi.”
“Cụ thể hơn chính là… trên đời này không có việc gì khó, chỉ sợ người có lòng.” Hạ Diệp Chi nói xong thì bước vào thang máy.
Thẩm Lệ cũng bước vào thang máy, Cố Tri Dân từ phía sau đuổi tới: “Này, đợi anh với!”
Thẩm Lệ hừ mũi, nhấn nút đóng cửa thang máy vang lên tiếng “lách cách”.
Hạ Diệp Chi bật cười, đưa tay nắm cổ tay cô, nhấn nút mở thang máy, đợi Cố Tri Dân bước vào.
Khi Cố Tri Dân bước vào, Hạ Diệp Chi thấy Lưu Chiến Hằng ở cách đó không xa, lần này đến lượt cô điên cuồng nhấn nút đóng cửa thang máy.
Cũng maytrước khi Lưu Chiến Hằng bước vào cửa thang máy đã khép lại, bắt đầu đi xuống.
Ba người đứng trong thang máy yên lặng trong chốc lát, Cố Tri Dân dò hỏi: “Diệp Chi, em…”
“Quả thật đoạn video là em tung ra trước.” Hạ Diệp Chi không đợi Cố Tri Dân nói xong đã trực tiếp thừa nhận, cô biết anh muốn hỏi điều gì.
Cố Tri Dân hít một ngụm khí lạnh.
Anh đã quen biết Hạ Diệp Chi mấy năm, anh luôn cảm thấy Hạ Diệp Chi là người khá dịu dàng.
Nhưng không ngờ cô cũng có lúc độc ác như thế.
Mọi người luôn nói nam nữ bình đẳng, nhưng suy cho cùng giữa đàn ông và phụ nữ vẫn có điểm khác biệt.
Nếu đàn ông tung ra đoạn video nhạy cảm này, cùng lắm chỉ bị mắng một trận.
Nhưng nếu đổi là phụ nữ, sẽ bị gắn nhãn mác là không biết liêm sỉ, dâm đãng, hậu quả sẽ thảm khốc hơn nhiều.
Cố Tri Dân khẽ thở dài: “Em hận Mạc Đình Kiên như vậy sao?”
Thẩm Lệ nghe anh nói vậy thì lườm anh.
“Tôi không biết, ngược lại không muốn anh ta sống tốt.”Đối với Hạ Diệp Chi mà nói, yêu hay hận không còn quan trọng nữa, chỉ cần có thể làm Mạc Đình Kiên khó chịu cô sẽ vui vẻ.
*
Hạ Diệp Chi lái xe chở Thẩm Lệ về nhà, lúc sắp đến tòa chung cư, đột nhiên phía sau có một chiếc xe lao tới chắn ngang đường cô.
Hạ Diệp Chi thắng gấp, cơ thể theo quán tính nghiêng về phía trước, nhưng vì tác dụng của dây an toàn nên bật ngược trở lại.
Suýt chút nữa cô đã đâm vào chiếc xe đó rồi.
Đầu Hạ Diệp Chi hơi choáng váng, vội nói: “Tiểu Lệ, báo cảnh sát.”
Lúc nãy Thẩm Lệ đang bấm điện thoại, không chú ý tới đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô phản ứng rất nhanh, lấy điện thoại ra báo cảnh sát ngay.
Chiếc xe nằm giữa đường được người bên trong mở ra, một bóng dáng thon dài từ trên xe bước xuống.
Thẩm Lệ sợ hãi nuốt ngụm nước bọt nói lẩm bẩm: “Mọe nó, là Mạc Đình Kiên!”
Hạ Diệp Chi siết chặt vô lăng, bình tĩnh nhìn Mạc Đình Kiên đi tới xe của bọn họ.
Thẩm Lệ nhìn Hạ Diệp Chi, lén lút gửi định vị cho Cố Tri Dân biết, sau đó gửi ba chữ: Mau tới đây.
Nếu giờ Cố Tri Dân đang nửa đường trở về, có lẽ hai mươi phút nữa sẽ mới tới đây được.
Thẩm Lệ gửi tin nhắn xong thì nói với Hạ Diệp Chi: “Diệp Chi, cậu đừng sợ, tớ đã gửi tin nhắn cho Cố Tri Dân rồi, lát nữa anh ấy sẽ tới đây. Nếu Mạc Đình Kiên muốn đánh cậu, chúng ta ba người đánh một, cậu đừng sợ.”
Bầu không khí vốn rất căng thẳng, nhưng khi Hạ Diệp Chi nghe Thẩm Lệ nói xong thì không nhịn được cười: “Mạc Đình Kiên sẽ không đánh phụ nữ.”
Cho dù anh thật sự muốn đánh phụ nữ, anh cũng sẽ không đích thân ra tay.
Mạc Đình Kiên bước xuống xe, đưa tay gõ cửa: “Xuống xe.”
Hiệu quả cách âm của cửa sổ xe rất tốt, Hạ Diệp Chi không nghe thấy tiếng anh nói, nhưng cô có thể nhìn ra hai chữ này từ khẩu hình của anh.
Anh bảo cô xuống thì cô xuống sao?
Anh nghĩ anh là ai?
Cô không xuống đó.
Hạ Diệp Chi đối diện với tầm mắt anh, trong mắt không hề có chút sợ hãi, thậm chí còn có vẻ khiêu khích.
Qua mấy giây, đột nhiên Mạc Đình Kiên rút ra một con dao găm.
Hạ Diệp Chi không khỏi ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm nghị.
Mạc Đình Kiên muốn đâm thủng lốp xe cô sao.
Hạ Diệp Chi nhìn trước sau, từ khi Mạc Đình Kiên chặn ngang xe cô, không có một chiếc xe nào chạy qua đây.
Có lẽ cảnh sát cũng không qua được?
Mạc Đình Kiên luôn làm việc chu toàn, chỉ cần chuyện anh muốn làm, chắc chắn có thể làm được.
Anh cũng rất kiên nhẫn, nếu Hạ Diệp Chi không xuống xe, có lẽ anh sẽ thật sự đâm thủng lốp, trước giờ cô luôn là người xuống nước.
Hạ Diệp Chi cân nhắc kỹ lưỡng rồi quyết định mở cửa bước xuống xe.
“Cậu làm gì vậy?” Thẩm Lệ mở to mắt nhìn Hạ Diệp Chi: “Cậu đừng bước xuống!”
“Cậu cứ ngồi đó.” Hạ Diệp Chi quay đầu nói một câu rồi mở cửa bước xuống, còn cẩn thận khóa cửa xe, cô sợ Thẩm Lệ sẽ bước xuống.
Mạc Đình Kiên mặc bộ đồ vest thẳng tắp, vẻ mặt thâm trầm.
Phần lớn đồ vest của Mạc Đình Kiên đều cùng một kiểu dáng, Hạ Diệp Chi cũng không biết bộ đồ anh đang mặc có phải bộ anh mặc trong hôn lễ không.
“Nếu anh Mạc xem thường luật giao thông như vậy, không quý trọng tính mạng của mình, anh có thể trực tiếp chết đi, đừng làm liên lụy đến người khác.
Hạ Diệp Chi nhìn Mạc Đình Kiên, ánh mắt lạnh lùng kiêu ngạo, không hề có chút sợ hãi.
Mạc Đình Kiên không bị ảnh hưởng bởi câu nói của cô, anh hỏi cô vấn đề anh muốn hỏi: “Em làm sao?”
“Tôi không hiểu anh Mạc đang nói gì, anh có thể nói rõ hơn một chút không.”Đương nhiên Hạ Diệp Chi biết Mạc Đình Kiên đang hỏi chuyện video trong hôn lễ, cô chính là cố ý giả ngốc.
“Hạ Diệp Chi, em đã làm tôi rất mất mặt.” Giọng điệu Mạc Đình Kiên không nhanh không chậm.
“Mặt là ở trên người anh, tôi bảo anh mất là anh mất sao?Anh xem trọng tôi quá rồi đó?” Hạ Diệp Chi tiếp tục chơi chữ với Mạc Đình Kiên, vòng tới vòng lui làm bộ như không hiểu anh nói gì.
Cuối cùng đáy mắt Mạc Đình Kiên cũng có một tia dao động, trong giọng nói cũng có tia tức giận: “Em thật sự cho rằng tôi không động vào em sao?”
“Không phải anh đã động vào tôi rồi sao?” Hạ Diệp Chi nhếch miệng cười lạnh, nghiến chữ rất nặng: “Bây giờ tôi nhìn thấy anh sẽ buồn nôn.”
Hạ Diệp Chi thấy sắc mặt Mạc Đình Kiên thay đổi rõ rệt trong nháy mắt, trong lòng cô cảm thấy rất thoải mái.
Dáng vẻ này của Mạc Đình Kiên thật sự khiến cô rất vui vẻ.