Ảnh Hậu Đối Mặt Hàng Ngày

Chương 109: Ấm áp




Cô gái trước mặt da dẻ trắng nõn, phần đầu vai hơi lộ ra, phần vải ren khiến phần xương quai xanh thoắt ẩn thoắt hiện. Mặc dù kiểu váy xòe nhưng vẫn không che dấu được đường nét thân hình xinh đẹp của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, có vẻ hơi khó hiểu.
Thấy Tạ Duyên chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, Tô San cẩn thận bước qua, mắt chớp chớp với vẻ tò mò:
“Xấu sao?”
“Uhm….theo ý tưởng thiết kế ban đầu của tôi mà nói, đáng lẽ là phải bỏ phần tay áo đi, như vậy sẽ khiến cho bờ vai của cô trông hoàn mỹ hơn. Lúc đó đeo thêm một chiếc vòng cổ nữa sẽ làm xương quai xanh trông rất gợi cảm. Có điều…tùy vào ý của hai người thôi.”
An Lệ nhún nhún vai, ánh mắt nhìn qua nhìn lại cả hai con người đứng trước mặt mình. Còn Diêu Nhân đứng gần đó thì cũng đi tới, nhìn Tô San một lượt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ thưởng thức:
“Người ta luôn nói, phụ nữ lúc mặc váy cưới là lúc đẹp nhất. Có điều chị cũng cảm thấy không nên có phần tay áo này. Đương nhiên, chỉ cần em mặc vào cảm thấy thoải mái là được.”
Tô San nghe vậy cũng cúi đầu nhìn phần tay áo, cô cũng biết là phần tay áo sẽ hơi bó buộc. Nhưng nếu có phần tay áo này cô sẽ cảm thấy tự nhiên hơn, không lo lắng bị lộ ra quá nhiều. Dù sao áo cưới của mình thì mình mặc thoải mái là được rồi.
“Như vậy rất đẹp, không cần sửa nữa.”
Tạ Duyên bỗng nhiên lên tiếng, mi mắt hơi cụp xuống, tới trước mặt Tô San, nhìn chằm chằm cô với ánh mắt sáng quắc:
“Em mau đi thay ra đi.”
Tô San nghiêng đầu, đối diện cặp mắt đen nhánh của hắn, không nhịn được lại cúi đầu nhìn áo cưới trên người mình:
“Vì sao anh lại nói với vẻ miễn cưỡng như vậy?”
Miệng nói đẹp mà không có lấy một cái mỉm cười nào, hơn nữa thoạt nhìn còn có vẻ hơi tức giận.
“Đẹp rồi, đẹp rồi, cặp mắt của Tạ Duyên sắp dán lên người của em luôn rồi.”
Diêu Nhân không nhịn được lại khẽ cười, trong lòng cảm thán, kiểu con gái trẻ tuổi, xinh đẹp, tính tình lại tốt như Tô San đúng là nên được người ta cưng chiều, bao bọc.
Tô San nghe Diêu Nhân nói, lại quét mắt nhìn qua Tạ Duyên, thấy hắn vẫn còn đang nhìn nhìn mình, lập tức đỏ mặt nhấc váy đi vào lại trong phòng thử đồ. Chiếc váy cưới này ít nhất phải nặng bốn năm cân, còn có rất nhiều tầng vải. Mặc dù đẹp nhưng mặc vào, cởi ra rất phiền phức. Đến lúc Tô San thay đồ lại đi ra thì An Lệ và Tạ Duyên lại đang nói chuyện gì đó với nhau. Sau khi cô đi tới thì nghe An Lệ cười nói:
“Áo cưới chúng tôi sẽ cho người chuyển qua nhà anh trước, còn khăn đội đầu thì sửa lại theo ý của anh, lúc đó sẽ mang qua sau nhé.”
Nghe vậy, Tạ Duyên gật gật đầu, sau đó nắm tay Tô San đi ra ngoài cửa. Tô San nghe nói nhiều người thích làm khăn đội đầu thật dài, sau này nếu sinh con gái thì sẽ dùng nó để may thành váy cho con, ý là kết tinh tình yêu của hai người. Có điều cô cũng chỉ nghe nói vậy thôi, nhưng nhìn qua yêu cầu của Tạ Duyên thì có vẻ hắn cũng có ý này.
“Còn trang phục của anh thì như thế nào, sao em chưa thấy?”
Tô San đi bên cạnh tò mò hỏi.
Tạ Duyên kéo mở cửa xe ra, không nhìn cô, còn Diêu Nhân đi đằng sau thì vẫy vẫy tay chào tụi cô rồi bước lên xe của mình. Sau khi Tô San ngồi vào trong, Tạ Duyên đóng lại cửa rồi với đi vòng qua bên kia, ngồi vào ghế lái.
Hôm nay ngoài trời có tuyết rơi nhẹ, xe đậu ở ngoài cũng có đóng một tầng tuyết mỏng. Tô San ngồi trên ghế phụ nhìn qua Tạ Duyên đang cài dây an toàn, không nhịn được lại khẽ hỏi:
“Sao anh không nói lời nào?”
Chẳng lẽ chiếc váy cưới kia xấu lắm sao? Tạ Duyên vì không muốn làm cô mất mặt nên mới không nói thẳng ra? 
Tạ Duyên quay đầu sang, nhìn ánh mắt tò mò của cô, đột nhiên đưa tay giữ lấy gáy của cô, mặt ghé lại gần, hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm:
“Em muốn anh nói gì? Em rất đẹp?”
Nói xong, hắn lại vùi đầu chôn bên cổ của cô, hít sâu một hơi:
“Nhưng anh không muốn cho bất kỳ ai thấy được em như vậy.”
Tô San giật mình, đỏ mặt khẽ nói:
“Chiếc váy này đã rất kín đáo rồi, chẳng lẽ khi em mặc vào phải trông thật xấu xí thì anh mới vừa lòng sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế vang lên bên tai, Tạ Duyên ngẩng đầu đối diện với cặp mắt sáng trong của cô, giọng nói trầm thấp:
“Chỉ có một lần mà thôi, anh có thể miễn cưỡng chịu đựng được.”
“Vậy anh mau đưa em ra sân bay.”
Tô San mím môi, đẩy đẩy hắn.
Tạ Duyên vẫn không nhúc nhích:
“Tối nay em có thể ở lại đây với anh không?”
Nghe vậy, ánh mắt của Tô San khẽ biến đổi, đây là lần đầu tiên Tạ Duyên nói trắng ra như vậy, có điều…
Cô nắm chặt lấy bàn tay to lớn ấm áp của hắn, khẽ nói:
“Chờ đến lúc quay xong bộ phim này, mỗi ngày em đều sẽ ở cạnh anh.”
Tạ Duyên không nói gì, yên lặng vài giây, cuối cùng ngồi thẳng lại trên ghế lái, chậm rãi khởi động xe. Tô San ngồi bên này lẳng lặng ngắm sườn mặt của hắn, thực ra cô cũng hơi mềm lòng rồi, nhưng mấy cảnh diễn của cô trong phim này quá nhiều, nếu cô chậm một ngày thôi thì cũng sẽ liên lụy tới công việc của những người khác. Vì vậy cô nhất định phải nhanh chóng quay lại phim trường.
Đến khi xe đã dừng lại bên ngoài cổng vào sân bay. Không còn cách nào khác, Tô San chỉ có thể quay qua nhìn người nào đó bên cạnh:
“Thực ra em…”
“Em cứ đi đi.”
Tạ Duyên nắm chặt bàn tay nhỏ lạnh băng của cô, ánh mắt ôn hòa:
“Hai ngày nữa anh sẽ tới đó gặp em.”
Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Tô San chớp chớp mắt, đẩy mở cửa xe ra, gió lạnh bên ngoài đột nhiên ập tới. Cô bước xuống xe, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, lại quay người gõ gõ cửa xe.
Khi kính xe chậm rãi hạ xuống, thấy khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của người ngồi trong xe, Tô San cúi đầu, khẽ nói mấy chữ với hắn, sau đó nhanh chóng đội mũ lên, đi vào trong đại sảnh của sân bay.
Nhìn hình bóng vội vã của cô dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Tạ Duyên lúc này mới chậm rãi hoàn hồn, nhớ tới mấy chữ cô vừa nói, không nhịn được khẽ bật cười một tiếng.
Sau khi về tới phim trường, lại chuẩn bị thu xếp để quay cảnh đêm. Cảnh diễn của Tô San rất nhiều, thường xuyên phải thức đến hai ba giờ sáng mới quay xong. Cuối cùng mãi cho tới mấy ngày trước khi Tết đến phim cũng được đóng máy.
Ngày phim đóng máy, Tạ Duyên tới đón cô. Sau khi lên xe, cô cảm thấy cả người đều được thả lỏng, bởi vì cuối cùng cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi đàng hoàng rồi.
Nhưng có điều, cô không được may mắn lắm, phim dân quốc ‘Lạc đường’ của đạo diễn Lê còn đang được đưa đi thẩm định. Nghe nói trong phim có nhắc tới một số vấn đề chính trị nhạy cảm nên cần phải xóa bớt đi vài đoạn. Tết Âm lịch năm nay chắc chắn không thể công chiếu được rồi. Còn bộ phim đề tài báo thù ‘Tội đồ’ của đạo diễn Từ thì lại có thể công chiếu đúng thời gian dự kiến, bởi vì kiểu phim thế này công đoạn chỉnh sửa hậu kỳ không cần quá phức tạp. Dù sao dịp Tết Âm lịch là một thời điểm tốt để nâng cao doanh số bán vé, mọi người không ai là muốn bỏ qua cả.
Vốn dĩ mấy ngày trước đoàn làm phim ‘Tội đồ’ có tổ chức một buổi chiếu thử, nhưng Tô San vẫn loay hoay đóng phim ở bên này nên không tham dự được. Trên mạng cũng có nhiều người nói cô kiêu căng, có điều cô cũng chẳng muốn quan tâm nhiều cho mệt óc.
“Ba mẹ anh đi du lịch khi nào mới về nước? Mẹ em nói muốn mọi người cùng nhau ăn cơm tất niên.”
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn sang người đàn ông đang lái xe ở bên cạnh.
Bóng đêm sâu thăm thẳm, trên trời tuyết rơi lất phất như lông vũ, trên đường chỉ có vài chiếc xe lướt qua rất nhanh. Nghe cô hỏi, Tạ Duyên lại hơi nghiêng đầu, nhướng mày hỏi lại:
“Ba mẹ anh?”
Hai người nhìn nhau, Tô San lại lập tức đỏ mặt, ngại ngùng quay mặt đi, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế vang lên như tiếng muỗi kêu:
“Là….là ba mẹ chúng ta.”
Nhìn thấy vành tai đỏ ửng của cô, Tạ Duyên hơi cong khóe miệng, sau đó lại nhìn về phía trước tập trung lái xe, giọng nói đều đều:
“Tối mai bọn họ sẽ về tới đây, chắc có thể qua bên này cùng nhau ăn cơm.”
Nghĩ tới việc chỉ còn hơn mười ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ, Tô San chỉ cảm thấy thời gian trôi thật nhanh. Nháy mắt một cái đã tới Tết rồi, cô và Tạ Duyên cũng đã ở bên nhau qua hai cái Tết.
Nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi trắng xóa như lông vũ, Tô San không nói gì, lẳng lặng ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Cho đến lúc xe dừng lại trước của biệt thự, cô mới tỉnh táo lại, đẩy mở cửa xe ra bước xuống. Cô bật ô ra, đi tới bên cạnh Tạ Duyên. Tạ Duyên vòng tay ra sau ôm vai cô, tay còn lại nhận lấy chiếc dù, che chở cho cả hai dưới trời tuyết cùng nhau đi vào nhà.
Vừa vào tới cửa, Tô San lập tức rên lên một tiếng:
“Thật là lạnh quá đi!”
Đóng cửa lại, ánh đèn chùm trên trần nhà sáng lấp lánh. Cô mặc một chiếc áo lông thật dày, cả người tròn vo, trên đầu vẫn đội mũ len kín mít. Khuôn mặt nhỏ nhắn vì trời lạnh mà hơi tái nhợt. Nhìn thấy bàn tay nhỏ lạnh căm của cô nắm lấy tay mình, Tạ Duyên ôm lấy eo cô, đẩy cô dựa lưng vào tường, một tay cởi mũ trên đầu cô ra, ánh mắt tối lại:
“Em có muốn làm nóng lên không?”
Hai người nhìn vào mắt nhau, Tô San vẫn còn ngơ ngác, chưa hiểu gì, đến lúc hiểu được ý hắn là gì thì khuôn mặt đang tái nhợt lại dần đỏ lên:
“Anh…anh lại đang nói lung tung gì vậy!”
“Anh có nói gì đâu?”
Hắn ghé mặt lại gần, kề sát bên tai cô mà nói khẽ:
“Anh chỉ muốn hỏi em có muốn tăng nhiệt độ của máy điều hòa lên không thôi, em đang nghĩ đi đâu vậy?”
Thấy con người này càng ngày càng xấu tính, Tô San tức giận lập tức trừng mắt, bỗng nhiên áp bàn tay lạnh băng của mình lên má của hắn:
“Em không có hiểu sai, là chính anh không đàng hoàng mà thôi!”
Cô mím môi thật chặt, cánh môi bị lạnh nên mất đi màu đỏ hồng vốn có. Tạ Duyên kéo bàn tay của cô đang áp lên má mình xuống, lông mày hơi nhướng lên:
“Em cũng đã nói anh không đàng hoàng, nếu anh vẫn không làm gì cả thì chẳng phải là bị thiệt rồi sao?”
Hắn vừa dứt lời, Tô San còn chưa kịp phản ứng gì thì đôi môi lập tức bị che lại, hơi thở nóng rực nam tính lập tức vây quanh hô hấp của cô, tác động lên từng giây thần kinh…
Trong lòng nghĩ tới việc mấy tháng liên tục, một mình hắn xoay xở chuẩn bị cho hôn lễ của hai người, Tô San mềm lòng, tay vòng qua ôm lấy cô hắn, chậm rãi đáp lại.
Cảm nhận được sự chủ động của cô, Tạ Duyên lập tức trở nên nóng vội hơn, cởi áo lông trên người cô ra, sau đó nhanh chóng bế cô bước lên gian phòng trên lầu. Bóng đêm sâu thăm thẳm, trong phòng lại tràn đầy vẻ kiều diễm…
--Hết Chương 109---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.