Ba Mẹ Hào Môn Và Anh Trai Lưu Lượng (Hào Môn Cha Mẹ Cùng Đỉnh Lưu Ca Ca Rốt Cuộc Tìm Được Ta)

Chương 8: Xinh đẹp.




Editor: Trà Sữa Thêm Cheese.
Lục Vãn đi học được vài ngày, coi như cũng quen rồi.
Ban đầu, bạn cùng bàn liên tục phát ngôn giật gân khiến cô chấn động không thôi, nhưng bây giờ cô đã bình tĩnh.
Ngũ quan của Cáp Lợi xinh đẹp, đôi mắt xanh thẳm, lông mi dài, dù là con lai song càng thiên về tướng mạo của Châu Âu hơn.
Thoạt nhìn là một thiếu niên da trắng vô cùng đẹp.
Tính cách cậu ta hoạt bát, vui tươi, nhân duyên ở trường cực kỳ tốt, có rất nhiều bạn.
Trái lại là hơi hoạt bát quá.
Lục Vãn đi trong trường với Cáp Lợi, gặp một anh chàng đẹp trai bên khoa thể chất tới chào hỏi, Lục Vãn vừa mới nhìn sang thì Cáp Lợi lập tức nói, người này từng mập mờ với tui.
Sau đó đụng phải một anh đẹp trai nhã nhặn đến hỏi thăm, Cáp Lợi liền bảo, đây là bạn trai cũ của tui.
Cuối cùng, đối diện với một cô gái xinh đẹp, Lục Vãn lên tiếng: "Chắc người này không có quan hệ gì với cậu nhỉ."
Cáp Lợi suy nghĩ vài giây, mở miệng nói: "Trước kia bánh bèo đó từng theo đuổi tui, cơ mà tui từ chối, nếu Lục Vãn bà theo đuổi tui thì có thể tui sẽ đồng ý á, nhưng tui muốn nói rõ một số việc, tui chỉ nằm dưới."
Lục Vãn: "... Lạy má, đừng nói nữa."
Cáp Lợi lười học, mỗi ngày đều nghĩ ngợi phải làm sao để mình giống như một con chim công, làm sao để quyến rũ và dụ dỗ mấy anh đẹp trai.
Dù sao cũng khác xa cô.
Thứ năm mỗi tuần sẽ tan học vào lúc bốn giờ chiều.
Lục Vãn thu dọn bàn xong, vừa chuẩn bị ra ngoài đã bị Cáp Lợi ngăn cản.
"Nói thật á, bây giờ tụi mình thân thuộc như dị, tui có thể chụp hình với bà rồi khoe bà là bạn trai mới của tui không?"
Lục Vãn: "Không thể, tôi là một nữ sinh đáng yêu."
Cáp Lợi: "Rõ ràng là bà không phải."
"..."
Ok, chấm dứt cuộc trò chuyện.
Lục Vãn xô cậu ta ra: "Cậu đừng có chặn tôi, tôi phải tới hội trường xem cuộc thi hùng biện."
"Sao bà biết có cuộc thi hùng biện vậy? Được lắm, bà dám lén lút kết bạn với đứa khác sau lưng tui!" Cáp Lợi ôm cánh tay, tức giận nói.
"Là người ta mời tôi, được chưa?"
"Bà còn quen người khác ở trường này hả? Ai đó?"
"Tô Nhiêu."
Vẻ mặt Cáp Lợi từ nghi ngờ biến thành kinh hoàng: "Bà lại biết Tô Nhiêu? Bà biết hồi nào?"
"Mới mấy ngày nay thôi, không được à?"
Gương mặt Cáp Lợi tràn đầy kích động: "Không không không, là quá được luôn, Tô Nhiêu là nữ thần ở trường á."
Lục Vãn: "Từ từ, không phải bảo Triệu Yên là nữ thần sao, khắp trường các cậu đều là thần à."
"Nào, nhiều người nên khó tránh sẽ có khiếu thẩm mỹ khác nhau, không thể nhất trí được đâu, trường học có vài nữ thần, nam thần có hai người, một là Khương Bác Dương, người lần trước bà gặp, người còn lại khiêm tốn lắm, lần sau thấy tui chỉ bà cho."
Ngừng nói một chút, Cáp Lợi cao giọng: "Nhưng trong tất cả nữ sinh, Tô Nhiêu là nữ thần đỉnh nhất, cậu ấy là chủ tịch hội học sinh, thành tích tốt, dáng vẻ xinh đẹp, không có tí khuyết điểm."
Trái lại Lục Vãn ít khi nghe Cáp Lợi đưa ra nhận xét cao như vậy, cô kết thúc cuộc trò chuyện rồi bước nhanh về phía hội trường.
Tuy đã tan học nhưng người trong hội trường chẳng ít chút nào.
Cuộc thi hùng biện này vô cùng xuất sắc, coi như Tô Nhiêu là người tranh luận giỏi nhất, tiếng reo hò bên dưới không dứt.
Lục Vãn dường như đã hiểu Tô Nhiêu được chào đón ra sao.
Lúc Tô Nhiêu ngồi tranh luận trên sân khấu, cô ấy tìm được người ở trong khán giả rồi mới yên tâm tập trung hùng biện.
Kết thúc cuộc thi, cô ấy lập tức đi tới chỗ Lục Vãn.
"Tớ rất vui vì cậu có thể đến xem, có cảm thấy chán không?"
Lục Vãn nói thật: "Không có, tôi cảm thấy rất tuyệt, đặc biệt là cậu tranh luận."
"Cảm ơn."
Tô Nhiêu cúi đầu, trong ngực cô ấy còn ôm đóa hoa người khác tặng, nhưng trên mặt lại xuất hiện màu đỏ rực không rõ ràng.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nói một cách tự nhiên và hào phóng: "Tí nữa câu lạc bộ hùng biện chúng tớ phải khuân đồ, cậu rảnh không, muốn đi với tớ không. Nếu cậu thích hùng biện thì tớ có thể dạy cậu."
Lục Vãn suy nghĩ một chút, dù sao lát nữa cũng không có chuyện khác nên cô gật đầu: "Được."
Trường học đã thông báo, lầu sáu vốn là phòng làm việc của câu lạc bộ hùng biện, muốn dọn tới một lầu có phòng lớn hơn.
Đồ đạc đều đã sửa sang xong, chiếc cúp cộng với tài liệu, còn có mấy thứ lặt vặt khác nữa là có hơn mười rương đồ.
Mỗi tháng trường sẽ chừa cuối tuần ra để mời công ty vệ sinh tiến hành tổng vệ sinh và khử độc tòa nhà.
Hôm nay trừ quét dọn thì công nhân vệ sinh còn chịu trách nhiệm dời mấy rương đồ này xuống.
Dọc đường đi, hai người nói chuyện không tệ lắm, người của câu lạc bộ thấy Tô Nhiêu dẫn theo một nam sinh thì thật sự bất ngờ.
Trước kia chưa từng gặp, nhưng nhìn quan hệ rất tốt, chủ tịch câu lạc bộ còn cười vô cùng vui vẻ.
Công nhân vệ sinh bên kia đã thu dọn mấy rương đồ xong.
Mười cái rương chồng một chỗ, dùng dây thừng cố định lại cho chắc chắn, công nhân chuẩn bị cùng nhau vác đi.
Tòa nhà này không có thang máy.
Lục Vãn nhìn xuống, có rất nhiều sách trong rương, chắc là nặng lắm.
Tóc của công nhân vận chuyển đều bạc cả, không hề trẻ tuổi.
"Chú này, hay mọi người chia thành mấy lần để chuyển đi, trật eo sẽ không tốt đâu."
"Không cần, tôi không có nhiều thời gian, vả lại tôi cũng quen rồi." Người vận chuyển mỉm cười, ông đi tới kéo căng dây thừng rồi cúi người thử cõng cái rương lên.
Xem ra cực kỳ nặng, sau lần đầu thất bại, ông cắn răng bắt đầu thử lần thứ hai.
Lục Vãn đi tới: "Như vậy đi, chú đặt hai rương nặng nhất xuống, tôi giúp chú chuyển đi."
Người vận chuyển lau mồ hôi: "Cảm ơn học sinh này, nhưng không cần đâu, hơn nữa cái này rất nặng, cậu cõng không nổi..."
Lời ông còn chưa dứt đã dừng lại.
Bởi vì Lục Vãn đã tháo dây thừng ra, sau đó ôm cái rương đựng sách nặng nhất lên.
"Không sao, không nặng chút nào, với lại tôi trẻ hơn chú." Lục Vãn cười, sau đó không đợi ai nói gì mà ôm đồ ra ngoài.
Trước kia làm việc ở tiệm thịt nướng, mỗi lần ông chủ muốn dọn đồ nặng cũng sẽ kêu cô.
Vóc dáng cô cao, sức lực lại lớn.
Người vận chuyển lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói tiếng "Cảm ơn".
Mấy người còn lại đứng trong phòng làm việc trố mắt nhìn nhau.
Cái rương chứa đầy sách đó, vừa rồi hai người bọn họ đã thử, vác rất cực nhọc luôn!
Vị này cứ ôm như thế.
"Chủ tịch à, cậu tìm người ở đâu thế, sức lực quái vật gì đây, nhưng thật sự đẹp trai á." Một nữ sinh thở dài nói.
Phó chủ nhiệm câu lạc bộ Phù Văn Kiệt có thiện cảm với Tô Nhiêu, vừa nãy thấy cô ấy vừa nói vừa cười, đi vào với một nam sinh thì trong lòng lập tức không thoải mái.
Bây giờ càng khó chịu hơn, cậu ta hừ lạnh một tiếng: "Cũng không phải là không trả tiền, làm bộ tốt bụng, giả vờ giả vịt."
Những lời này của cậu ta mang theo châm chọc, thật sự hơi quá đáng.
Nói xong thì phòng làm việc yên tĩnh trở lại, cũng không ai đáp.
Tô Nhiêu cau mày, không vui nói: "Chúng ta không cần mỗi người đều phải biết đồng cảm, nhưng vào lúc người khác bằng lòng giúp đỡ, không nói mát là tố chất cơ bản, thôi tôi đi trước, mọi người xong rồi thì cũng về nhà đi."
Cô ấy nói xong liền bước nhanh ra ngoài, vừa khéo đụng phải Lục Vãn ở lầu một.
Tô Nhiêu lấy lại hơi thở, đi tới bảo: "Cảm ơn cậu đã giúp đỡ, nhưng sức cậu thật sự rất lớn luôn, bình thường lúc đeo cặp thôi tớ đã không chịu nổi."
Lục Vãn: "Không sao, cậu hùng biện giỏi, sức tôi lớn, mọi người đều có sở trường riêng."
Tô Nhiêu bị chọc cười, cô ấy che miệng nói: "Cậu nói chuyện hài quá, cơ mà cậu phải về sao? Hay lần sau tớ dạy cậu hùng biện nhé."
"Cũng được."
Hai người xếp hàng dài ra cổng trường.
Sáng nay Lục Vãn đã nói với tài xế, vì cô có chút việc nên không cần tới đón.
Cô sẽ tự về.
Suy nghĩ của ba Lục hơi thay đổi, con cái nên có một cuộc sống riêng của nó, cần có thời gian kết bạn, thế nên ông cũng đồng ý.
Chỉ là ông canh thời gian tan học, nửa tiếng gọi điện thoại một lần để chắc chắn đối phương an toàn.
"Vâng, con về ngay." Lục Vãn cúp cuộc gọi điện thứ năm trong buổi chiều.
Tô Nhiêu quay đầu: "Là ba mẹ cậu giục về sao?"
Lục Vãn: "Cũng không phải, ba tôi hơi lo thôi."
"Đã nhìn ra."
Hai người ra tới cổng trường.
Tô Nhiêu sờ đuôi tóc của mình, suy nghĩ một chút rồi nói: "Tớ muốn mua đồ cột tóc mới, cậu gấp thì cứ về trước đi."
Trước cổng trường có vài cửa hàng, Lục Vãn liếc nhìn, nghĩ nghĩ: "Tôi không gấp."
"Vậy cậu có thể chọn giúp tớ không?"
"Được."
Bọn họ vào cửa hàng đồ trang sức, đã cách thời gian tan học một lúc nên trong tiệm cũng không có khách khác.
Tô Nhiêu cầm một đồ cột tóc màu xanh rồi hỏi người bên cạnh: "Cái này thế nào?"
Lục Vãn đang xem một cái kẹp màu hồng, quay đầu xem: "Bề ngoài cậu đẹp, mang gì cũng đẹp cả."
Mặt Tô Nhiêu đỏ rần, rõ ràng là cô ấy thường xuyên được người khác khen xinh, thế mà bây giờ lại có chút ngượng ngùng.
Cô ấy nhìn cây kẹp trong tay đối phương, cười nói: "Cái cậu chọn cũng rất đẹp."
Lục Vãn cài kẹp lên đầu, cười cười: "Tôi cũng rất thích."
Chờ tóc cô dài xíu nữa là cô có thể đeo rồi.
"Cậu đeo cũng cực kỳ đẹp." .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
3. Kẹo Sữa Bò
4. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
=====================================
Nam sinh cũng sẽ không tới đây chơi, Lục Vãn còn đeo kẹp nữa.
Nam sinh này thật sự đáng yêu.
Tô Nhiêu chọn hai cái đồ buộc, sau đó trả tiền, cô ấy thấy Lục Vãn cầm cây kẹp hồng kia tính tiền thì cảm giác lỗ tai cũng đỏ rực.
Nhưng cho đến khi hai người tách ra, Lục Vãn cũng không có ý định tặng quà, Tô Nhiêu hơi bất ngờ, chẳng lẽ muốn lần sau mới đưa cho mình sao?
Nhưng như vậy cũng rất tốt.
Trước khi tạm biệt, bọn họ trao đổi WeChat.
Tên WeChat của Lục Vãn là Dấu Chấm Tròn, không có chút động thái nào.
Song giới tính... Điền là nữ.
Nhưng cái này cũng bình thường, vì để tránh bị quấy rầy mà cô ấy cũng điền nam trên mạng thôi.
Chắc là hai người họ không hẹn mà nên, nghĩ như vậy thì Tô Nhiêu cảm thấy hết sức vui vẻ.
Lục Vãn nghĩ là mình mới mua kẹp, cũng vô cùng vui vẻ.
...
Người phụ nữ trung niên đã quanh quẩn ở trường học vài ngày.
Bà ta đã đến đường cùng, thật may là có người chỉ bảo bà, không bằng đi tìm con gái của giáo sư Lục để khóc lóc kể lể tình hình đi.
Nghe nói con gái giáo sư Lục đã mất tích mười mấy năm, gần đây mới trở về.
Có lẽ cô gái kia sẽ thông cảm cho bà. Chỉ cần làm ầm chuyện này lên thì chắc chắn giáo sư Lục sẽ chịu trách nhiệm với bà.
Cũng đã vài ngày, nữ sinh kia đi học xuôi ngược đều có xe đưa đón, bà ta vẫn chưa có cơ hội.
Nhưng rốt cuộc hôm nay cũng thấy cô đi một mình.
Người phụ nữ trung niên thấy Lục Vãn đang đứng ở trạm xe buýt liền bước nhanh về phía cô.
Lục Vãn đã sớm nhận ra người phụ nữ đi tới kia không đúng, may là cô phản ứng nhanh, hất cánh tay của đối phương rồi tránh ra.
Muốn lừa tiền cô à, không có cửa đâu.
Vì mất đi trọng tâm nên người phụ nữ ngã ngồi trên mặt đất.
Tài bất ngoại lộ là danh ngôn chí lý đó, trước kia cô chưa bao giờ phải tình huống này!
Đúng là người dựa vào ăn mặc, mặc đồng phục học sinh mắc như vậy vào thì ai có thể nghĩ rằng cô vừa nghèo vừa keo, đi trên đường mà cũng có người giả vờ bị đụng trúng.
Người phụ nữ trung niên bị ngã nặng nhưng bà ta cũng không quan tâm lắm, quay đầu lại, hai tay ôm lấy chân Lục Vãn.
Lục Vãn: "..."
Ê, cái bà này, bà đã sẩy tay một lần rồi, sao còn có thể kiên cường như thế?
Không có trình độ chuyên môn gì sất lại chạy ra ngoài kiếm ăn, kỹ năng diễn xuất kém mà còn tham, bây giờ bà làm cho đồng nghiệp của bà đều đói hết rồi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.