Nhưng hắn bỗng nghe thấy Vân Hãi sau một lúc suy tư lại kết luận: "Ngươi là người trong tiên môn?"
Hoa Tín đột ngột ngước mắt.
Vân Hãi nói: "Nhìn phản ứng này, xem ra đã nói đúng rồi."
Hoa Tín: "Sao lại nói như vậy?"
"Trực giác thôi." – Vân Hãi nói: "Ngươi nghe thấy ta nói khắp sơn cốc đều là ta trông giữ cũng không lộ ra chút bất ngờ nào. Nói rõ ngươi từng gặp ta, biết ta? Hoặc là từng nhìn thấy ta trong tiên phổ. ngươi còn biết truyền thư trong miệng ta là có ý gì. Hơn nữa..."
Hắn chợt ngừng nói, giữa mày khẽ cau lại. Tầm mắt hắn lướt qua người Hoa Tín, dừng lại nơi vai cổ một lúc, ngơ ngẩn mà gần như thất thần.
"Hơn nữa thế nào?" – Hoa Tín nhắc một câu.
"Hơn nữa, ngươi đứng ngay ngắn quá mức, quả thật có chút giống..." – Vân Hãi bỗng hoàn hồn, sửa lại lời muốn nói: "Quả thật giống tiên nhân đứng đắn hơn ta nhiều, vừa nhìn đã biết xuất thân tiên môn. Ngươi họ gì?"
Hoa Tín bình tĩnh: "Phong."
Vân Hãi tỏ vẻ hiểu rõ: "À, Phong gia, khó trách khó trách, một trong số tiên môn lớn nhất nhân gian."
Hắn cảm khái xong, lại thay đổi sắc mặt, chậm rãi nói: "Nếu đã xuất thân tiên môn, vì sao lại lập tà trận dưới lòng đất Đại Bi cốc này?"
Hoa Tín không đáp lời.
Sau một lúc lâu, hắn mới hỏi: "Vì sao lại nói nhiều lời với ta như vậy?"
Vân Hãi ngẩn ra, trong nháy mắt bản thân hắn cũng dường như không rõ, chỉ trả lời theo bản năng: "Không biết."
Nhưng ngay sau đó, hắn lập tức khôi phục thần sắc, không chút để ý mà nói: "Con người của ta làm việc vẫn luôn tùy hứng, cảm thấy tò mò đương sẽ muốn hỏi thêm vài câu, nếu không sẽ bứt rứt khó chịu. Nhưng mà... cũng có thể bởi vì vừa rồi ngươi rút lại sát chiêu, có qua có lại, đương nhiên ta cũng muốn trì hoãn một lúc để nói vài lời cùng ngươi."
Lời này khiến Hoa Tín trầm mặc rất lâu.